Thứ Bảy, 15 tháng 2, 2025
Thơ Lục Bát tháng 2.2025 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
11. ĐÔI KHI TỈNH RƯỢU TAN CỜ
Đôi khi tỉnh rượu tan cờ,
Bỗng nhiên ta lại hững hờ chính ta...
Nửa đêm lặng lẽ gần xa,
Ho lên một tiếng mong gà gáy ran...
Đôi khi sương khói mơ màng,
Ta nhìn nhân thế như càng rõ hơn...
Hư hao cũng giống đang còn,
Một khi muôn sự như hôn gió trời...
Đôi khi trong những không lời,
Ta nghe rành rẽ khóc cười nhân sinh.
Thực tâm thường rất vô hình,
Tách sao rối lẫn cái tình khỏi duyên...
Đôi khi vấp chuyện ưu phiền,
Ta tung tứ chiếng bạc tiền lá tre.
Hay gì danh giá đời nghê,
Thà như lá cỏ bờ đê mát lòng...
Hồng Thanh Quang
12. NGÕ QUÊ
Làng tôi mở hội đầu năm
Lại đi tìm ánh trăng rằm ngõ quê
Muôn phương chung một lối về
Nhớ lời hẹn ước ngõ quê ngày nào
Vuông khăn, dải yếm, má đào
Đứng xa liếc lại ngọt ngào đong đưa
Có còn nhớ bến đò xưa
Phút giây pháo nổ giao thừa gặp nhau
Hội làng, tìm ở nơi đâu
Chờ người bên ấy, nhịp cầu sang ngang
Mộc miên- Hoa gạo- Đình làng
Cờ dong trống mở vội vàng lại xa
Ngõ này còn những ai qua
Để thương, để nhớ quê nhà- Làng tôi.
Nguyễn Đức Vân
13. VỊ NGỌT QUÊ HƯƠNG
Trăng vàng tròn trịa đẹp thay
Dòng sông quê mẹ chim bay lạc đàn
Trái tim trăn trở bất an
Vượt qua sóng gió nghĩa ân vẹn gìn
Yêu thương nuôi dưỡng niềm tin
Quê hương ôm ấp khắc in muôn đời
Cảm ơn tiếng mẹ ru hời
Đưa con đi khắp vùng trời nước non
Đến khi mỏi gối chân chồn
Trở về chốn cũ tâm hồn xôn xao
Tình người tình đất dạt dào
Nước dừa rót uống ngọt ngào xiết bao
Dòng đời vất vả gian lao
Xa quê nỗi nhớ cồn cào ai hay
Chỉ mong cuộc sống đổi thay
Làm ăn phát đạt mong ngày về quê
Xuân sang cây cảnh xum xuê
Lòng người mở ngõ say mê đất trời
Sống sao cho xứng kiếp người
Không quên nguồn cội rạng ngời tin yêu
Phan Thị Hạnh
14. XUÂN VỀ MÈO VẠC
Nắng tươi như thể giỡn đùa
Xuân về Mèo Vạc bỏ bùa mắt nhau
Con đường uốn khúc tận đâu
Nụ cười em bắc nhịp cầu nhớ thương
Điệu khèn trầm bổng mờ sương
Chợ phiên ai đổi vấn vương núi rừng
Váy hoa thổ cẩm ngập ngừng
Ngựa thồ bỗng hí vang lưng chừng đèo
Biên thùy hun hút gió reo
Biết chăng có một người theo một người
Quả pao bay giữa khung trời
Hội Gàu Tào mở những lời giao duyên
Nhà trình tường đất cao nguyên
Vải lanh em dệt thắm miền núi non
Đan quẩy tấu, địu ngô tròn
Để bờ rào đá khuyết mòn trăng treo
Mây vờn muốn bước cà kheo
Thăng trầm muôn nỗi đường đèo cũng qua
Hoa lê tô trắng tiếng gà
Mùa xuân gắn cả đôi ta chốn này.
Hoài Khánh
15. SAO EM KHÔNG VỀ HỘI
Mãi mong mới đến tháng Giêng
Em không đến hội anh tiêng tiếc hoài
Từ Đông về đến thôn Đoài
Cách nhau quá lắm là vài bước chân
Thế mà em bảo có lần
Từng đi trẩy hội cỡ gần trăm cây
Giá như phải bận cấy cầy
Thì anh chẳng phải đong đầy nhớ thương
Hẹn hò giăng mắc vấn vương
Người mong ngóng khổ... không thường đâu em
Sân đình chật cứng người xem
Vẫn không thấy dáng thân quen riêng mình
Vũ Tuấn Anh
16. EM VỀ LỤC BÁT XỨ ĐÔNG
Em về Lục Bát Xứ Đông
Xin em đừng để cho chồng em hay
Nỗi lòng ngâm rượu đã say
Lại câu lục bát dễ lay lắt lòng
Em về vui với xứ Đông
Chớ mang câu lục đi vòng nhà ai
Sân đình sớm một Chi Mai
Lòng anh tám chữ…thở dài tiếc xuân
Hội xong lòng lại băn khoăn
Mắt phai màu nhớ bần thần đôi tay
Môi còn ngấm lại vị cay
Mêng mông tiếng nhạc …gió bay qua cầu!
Nguyễn Trác Hùng
17. CHUNG CHIÊNG
Thì xuân lúng liếng mắt cười
Hân hoan môi thắm khoe mười ánh trăng
Ngực đầy tròn trịa xuân căng
Thơ yêu bén lửa hồn xăng… cháy rồi
Mưa giăng lưới mỏng ngang giời
Lâm thâm tóc nhuộm những lời hoa sưa
Thuyền rồng Quan họ đón đưa
Hội làng lại đến… anh chưa thấy về
Canh trời, biển đảo, sơn khê
Giữ mùa xuân đẹp muôn quê thanh bình
Hội xuân em hát một mình
Chung chiêng Quan họ nặng tình đôi ta.
Bùi Ái Nhân
18. RU THƠ
Lời ru mát những trưa hè
Gió bờ tre khỏa sông quê dạt dào
Bổng trầm câu hát chênh chao
Xót nàng Kiều phận má đào truân chuyên
Mẹ ru cánh sóng nâng thuyền
Chở câu lục bát qua miền trăng non
Hồn thơ gieo hạt khơi nguồn
Niềm yêu bám rễ xanh mơn mởn chồi
Giấc mơ dệt ý thêu lời
Âm vang hào khí một thời đạn bom
Đẹp tươi phong cảnh nước non
Mùa Thu vời vợi trăng tròn sáng trong
Giấc mơ ủ ấm men nồng
Vườn thơ nhuộm nắng khoe hồng sắc hoa.
Nguyễn Thành Vân
19. DUYÊN TRỜI
Duyên trời nhẹ mỏng như tơ
Mà sao ràng buộc ước mơ một đời
Bài ca hanh phúc tươi vui
Giàu nghèo cay ngọt có đôi vẹn tình
Chờ duyên ai đã đinh ninh
Biết là cuối bể đầu ghềnh nơi nao?
Duyên may gõ cửa xôn xao
Cùng mùa xuân đển ngọt ngào đắm say
Lỡ duyên lỡ phận phí hoài
Xuân thì ngắn ngũi, trách ai trách mình?
Mùa xuân trời đất lung linh
Chan hòa nắng ấm đâu dành riêng ai?
Biết là đặt để duyên may
Bất ngờ mang đến tận tay mộng lành
Nguyện cầu đất thẳm trời xanh
Món quà vô giá cõi mình ngọt thơm...
Nguyễn Phước Hiếu
20. TÌM NHAU
Câu thơ bay lả cánh cò
Để tôi tìm mãi câu hò giao duyên
Lung linh sóng vỗ mạn thuyền
Trăng đùa mặt nước mải quên lối về
Cỏ non gieo nhớ triền đê
Nắng hồng đan mỏng sông quê chiều tà
Ngân nga chuông đổ chùa xa
Sân đình nghiêng bóng la đà trúc xinh
Lênh đênh một chiếc thuyền tình
Ngược dòng bến ngự chùng chình giăng câu
"Yêu nhau cởi áo cho nhau
Về nhà mẹ hỏi qua cầu gió bay"
Cõng thơ cò đậu cành cây
Thả câu lục bát chốn này tìm nhau !
Nguyễn Thuận
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Áo dài yến Thanh minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét