skip to main
|
skip to sidebar
CÔNG CHÚA A LY LY VÀ CÂY ĐÈN CẦY
Ngày xưa ở vương quốc Mù Sương, có một nàng công chúa cực kỳ xinh đẹp. Tên của nàng là A Ly Ly. A Ly Ly rất kén chồng. Cũng chính vì vậy dù đã quá tuổi cập kê nàng vẫn chưa tìm được ý trung nhân. Suốt ngày nàng chỉ say mê coi phim nước ngoài đến quên cả ăn uống. Để giúp công chúa gặp được người trong mộng, đức vua đã mở tại kinh thành hàng loạt các cuộc hội thi lớn dành cho các chàng trai tài năng cả nước về tham dự. Nổi bật nhất là những hội thi “Bàn tay vàng hát karaoke”, “Đua xe gặp tử thần”, “Người có gương mặt lạnh lùng giống nam diễn viên Hàn Quốc nhất”, nhưng cũng chẳng ăn thua gì…
NGƯỜI ĐÀN ÔNG ĐIỂN HÌNH CỦA THẾ KỶ
Cuộc hội thi ‘Người đàn ông điển hình của thế kỷ” đã bước vào giai đoạn cuối. Hàng vạn khán giả chen chúc nhau luôn miệng gào thét trên các ghế ngồi khán đài quanh sân vận động, nơi tổ chức hội thi. Ban giám khảo – đều là những người có uy tín cao trong xã hội – mệt mỏi vì quá căng thẳng, họ lộ vẻ thất vọng vì vẫn chưa tìm được người đàn ông xứng đáng.
Đến lượt thí sinh số 1998 bước lên sân khấu. Đó là một chàng trai dáng dấp thông minh, khôi ngô tuấn tú, đeo kính trắng dày cộp. Anh chỉ một đống sách khổng lồ dưới sân khấu rồi nói:
BÌNH BÀI THƠ NGÔI NHÀ MÀU TRẮNG HOA LÊ
Cách đây không lâu, tôi nhớ có bộ phim về ngôi nhà màu trắng trên ngọn đồi trồng đầy hoa lê kể về chuyện tình đẫm nước mắt của cô gái Dương Lâm và chàng trai Doãn Đồng, nhưng vốn mê xem phim kinh dị hơn, nên đọc đầu đề tôi lại hình dung ngôi nhà sáp (House of wax) đầy máu và lửa, kể về 2 anh em, chủ nhân của ngôi nhà, có niềm đam mê quái gở, giết hoặc bắt sống bất kỳ ai đến quanh đó, rồi tẩm sáp quanh người trưng bày như người sống... Cuối cùng, ngôi nhà cũng bị bốc cháy. Chấm dứt nỗi kinh hoàng.
Mới đọc qua bài thơ của Thanh Trắc Nguyễn Văn, tôi có cảm nghĩ như một câu chuyện phim, một nửa là của ngôi nhà trắng, một nửa là ngôi nhà sáp, nên vừa thoang thoảng chất lãng mạn, vừa dữ dội đầy kịch tính. Tình yêu, hờn ghen, xung đột, tan nát. Bi kịch của một cuộc hôn nhân!
VIẾT Ở HỒ TRỊ AN
Trị An như là nắng
Nắng long lanh thắm đỏ môi cười
Mưa chợt gõ nghe âm vang từng phiến đá
Tiếng hát một thời
Bừng cháy tuổi đôi mươi.
Trị An như là gió
Gió đung đưa vắt vẻo lưng trời
Lớp lớp Sơn Tinh xưa lên rừng bạt núi
Hạt mồ hôi gieo mầm
Hồ nước bạc sinh sôi.
Trị An như là biển
Biển vươn vai rượt đuổi mặt trời
Nước lấp lánh vắt kiệt mình thành điện sáng
Đêm ngân hà
Chập choạng bóng sao rơi.
Trị An như là nhớ
Đảo hồ xa chấp chới mây chiều
Tiễn du khách cuối mùa đông ấy
Vút ngang trời rụng tiếng chim kêu.
Đảo Ó 2001
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
CON ĐƯỜNG XƯA ĐI HỌC
Con đường ngày xưa tôi đi học là một con đường chạy dọc theo một con sông nhỏ rất hiền lành của quê hương tôi. Là con đường vào những chiều thu có những áng mây lơ lững treo trên bầu trời màu xám, có những lớp cỏ mềm mại dưới bước chân màu xanh, có những vạt nắng thả nhẹ nhàng xuống chân đê màu vàng tươi như những cọng rơm…
ĐỢI XUÂN
Em chưa biết nhưng anh đã biết
Mùa đông đang đi khoác gió lạnh xa dần
Tình mỏng mảnh đâm chồi trên cát trắng
Sương khói muộn phiền vụn vỡ dưới chân.
Anh chưa nói phải đâu là không nói
Những yêu thương đôi lúc chẳng thành lời
Lữ khách khát gục dần trên sa mạc
Bỗng nghẹn ngào thấy giọt mưa rơi.
Em chưa đến nghĩa là xuân không đến
Dẫu vườn nhà anh lấp lánh mai vàng
Giọt rượu chúc sẽ ngọt ngào đáy cốc
Khi trái tim buồn hết kiếp lang thang.
2000
(Tập thơ Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
HỒI KÝ THƠ NGÀY 30.5.2008
Trong những giáo viên gác thi Tốt nghiệp PTTH ở trường Củ Chi có một cô giáo có họ và tên rất lạ: Nhạc Sĩ Kim Oanh dạy ở trường T. Cứ tưởng cô ấy là nhạc sĩ hóa ra là họ Nhạc Sĩ, đúng là một cái tên thật "sốc" chưa từng thấy bao giờ! Khi ăn trưa thầy L. mời cô Kim Oanh qua giao lưu. Cô Kim Oanh còn trẻ, khá xinh và nói năng rất hoạt bát, vui vẻ.