Thứ Hai, 25 tháng 8, 2025

Thơ Lục Bát tháng 7.2025 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Hà Bùi Khôi Nguyên


1. NGÀN NĂM MÂY TRẮNG

Mấy ngày làm vợ, làm dâu
Cả đời vuốt nghẹn, bạc đầu ngóng trông
Chị không hóa núi, hóa sông
Hóa làn mây trắng bềnh bồng ngàn năm
 
Chị không vành vạnh ánh rằm
Làm ngôi sao nhỏ xa xăm cuối trời
Sao không khóc được chị ơi
Mắt nhìn gờn gợn lá rơi vô thường
 
Mỏng manh như nắng, như sương
Chập chờn mê tỉnh quãng đường bên nhau
Phượng loan gối chửa kịp nhàu
Vành khăn đã trói nỗi đau cõi đời
 
Vẫn còn le lói tim côi
Biết đâu chiến địa xa xôi... vẫn còn
Đêm dài tiếng thở dài hơn
Chăn thừa một nửa, chiếu sờn một bên
 
Gió lay như chợt... bên thềm
Tiếng ru ai vọng màn đêm xé lòng
Chị không hóa đá chờ chồng
Hóa làn mây trắng bềnh bồng ngàn năm.

Phạm Luyến


Hà Bùi Khôi Nguyên



Hà Bùi Khôi Nguyên


2. TÌM VỀ CHỐN CŨ NGƯỜI XƯA

Tìm về chốn cũ, người xưa
Vẫn đồng đất ấy, lưa thưa, bạn còn!

Thế gian giờ phố lên non
Còn bao lăm ngụ trong hồn, làng ơi?
Người quen khuất nẻo nhiều rồi
Lại bao nhiêu chốn xa xôi, chẳng về!

Cỏ may vẫn mọc triền đê
Có ai qua để dính về nữa đâu?
Chỉ hoa xoan, chẳng thay màu
Tím cho đến tận tháng sau vẫn còn.

Thơm hương lúa thả, đòng non
Rau đay, cà pháo vẫn tròn vị cua.
Đã từng có lúc hơn thua
Về quê tóc đã lưa thưa mái đầu!

Dại, khôn? Ừ dẫu ở đâu
Tắm bao sông vẫn giữ màu chân quê.

Trịnh Đình Bích


Hà Bùi Khôi Nguyên


3. VU LAN NGHĨ VỀ MẸ

Mẹ ru con tuổi bé thơ
Cho con tất cả ước mơ vào đời
Lẩy câu Kiều lúc đưa nôi
Me ngâm Chinh Phụ... ru hời buồn tênh

Dắt con vượt thác qua ghềnh
Mẹ là tình biển mông mênh tháng ngày
Cho con ấm mãi vòng tay
Ấp iu kỷ niệm vơi đầy dịu êm

Vịn lời ru con lớn lên
Khơi nguồn trong... để giữ gìn lòng son
Công cha mẹ tựa Thái Sơn
Bóng trùm vào cả đời con nghĩa tình...

Phạm Thúy Vinh


Hà Bùi Khôi Nguyên


1

Hà Bùi Khôi Nguyên


4. TÌNH NỒNG

Lối xưa man mác chiều sương
Nhành mai chới với bên đường heo may
Hoàng hôn giá lạnh vòng tay
Chợt nghe chếnh choáng cơn say cuối mùa

Nụ hôn trao dưới rặng dừa
Đôi môi bẽn lẽn bỏ bùa tim anh
Thẳm sâu ánh mắt long lanh
Bao nhiêu khao khát dỗ dành đón đưa

Lặng nghe tiếng gió tiếng mưa
Bồi hồi kỉ niệm mới vừa hôm qua
Thu đi đông đến thật là
Than hồng lửa ấm đậm đà hương Yêu!

Uyên ương Hồ Điệp sớm chiều
Nâng niu gửi gắm bao điều ước mong
Em ơi! Hé cánh hoa lòng
Nụ cười tươi thắm tỏa trong nắng vàng

Đôi ta nào ước cao sang
Trăm năm hạnh phúc duyên vàng đắp xây

Phượng Trịnh


Hà Bùi Khôi Nguyên


5. GỬI GIÓ CHO NGƯỜI!

Heo may sớm ngọn bấc gầy
Giật mình hoa cải nở đầy chiêm bao
Ngẩn ngơ ai đứng sau rào
Trông người qua ngõ hao hao bóng hình

Trăm năm lưu lạc cõi tình
Trời sao xui khiến để mình gặp nhau
Mấy mùa nắng trắng hoa cau
Mấy mùa sương muối làm trầu đổ non

Mưa ngâu tháng bẩy đã mòn
Ngẩn ngơ nửa mất, nửa còn ngẩn ngơ !

Nguyễn Quỳnh


Hà Bùi Khôi Nguyên


6. TƯƠNG TƯ

Nắng mưa, mưa nắng việc trời
Tương tư “nẻo ấy” việc người trần gian
Mặc cho lửa hạ đốt tràn
Vẫn dìu dịu mát, nhớ tan nóng trời

Bồi hồi thương nhớ đầy vơi
Bâng khuâng sóng cuộn cứ vời vợi đêm
Hương nhài thoang thoảng ngoài hiên
Tưởng như hơi thở người thương thoảng về

Trăng khuya thổn thức nghiêng hè
Bến xưa vẫn nặng lời thề đinh ninh
Hẹn nhau dạo khúc nhạc tình!
Đêm nay “nẻo ấy”... Chung tình bến nao?

Hương Lê


Hà Bùi Khôi Nguyên


7. LŨ

Con đò chở nhớ về nguồn
Lảng quên một nửa nỗi buồn ngày xưa
Lòng trời tất tả cơn mưa
Lòng người lắng hạt giọt chua giọt phèn

Mưa lầm quen thói hờn ghen
Cứ tìm về chốn nhá nhem trả thù
Lũ cuồng vây hãm mùa thu
Tiếng đời dấm dứt lời ru câu hò

Trường Sơn cõng những âu lo
Nước lên ngập ngụa như vò như chan
Lòng tôi như lưới buông màn
Sáng xin mưa tạnh chiều van gió đừng

Con đò chết đuối rưng rung
Vần thơ ướt nhẹp miền trung lâu rồi
Chẳng ai cứu rỗi hồn tôi
Mì tôm gói thiếu nước sôi cầm long

Ánh trăng méo mó đục trong
Mái nhà sặc sụa gió vòng tránh tôi...

Đinh Minh Thiện


Hà Bùi Khôi Nguyên


8. BẾN XƯA

Bến xưa nay đã có cầu
Nhớ con đò nhỏ, nhớ bầu bạn thơ
Dưới đầm những cánh sen tơ
Trên cầu như có ai chờ đợi ai?

Bến xưa hẹn chả đơn sai
Hai đầu nỗi nhớ cầu dài quá giang
Con sông quê bến đò ngang
Không còn khách đợi mơ màng chơ vơ

Bến xưa còn lại câu thơ:
Chiều Hè nắng quái Sen Tơ động lòng
Lúa chiêm cũng đã nghén đòng
Còn cô lái trẻ mơ mòng…Bến Xưa!

Cao Trần Nguyên


Hà Bùi Khôi Nguyên


9. TRỜI ĐỪNG MƯA NỮA... TRỜI ƠI!

Mỗi ngày thêm một sợi sương
Gian nan vất vả đủ đường lo toan
Lo nắng hạn, lo lũ ngàn
Cả đời đau đáu cơ hàn nào nguôi!

Lũ đi rồi lũ lại hồi
Ngẩng lên chỉ thấy một trời đầy mưa
Kêu trời chẳng thấy trời thưa
Miếng cơm manh áo sớm trưa... đâu tìm?

Cảnh đời buốt thắt trái tim
Mênh mông trắng nước ngập chìm... vô đâu?
Lũ tháng trước, bão tháng sau
Tan hoang nhà cửa, hoa mầu xác xơ...

Cả đời khao khát ước mơ
Áo cơm no đủ cầu cơ yên long
Nhưng rồi vẫn cứ tay không
Mắt mờ chân chậm lưng còng xót xa!

Thương cháu con mắt lệ nhoà
Cầu mong trời hãy buông tha kiếp này
Đời người con mắt bàn tay
Rưng rưng thương Mẹ đắng cay suốt đời...

Trời đừng mưa nữa trời ơi
Nắng lên non nước sáng ngời... hồn Thơ !

Phạm Tự


Hà Bùi Khôi Nguyên


-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Hà Bùi Khôi Nguyên minh họa sưu tầm từ internet.

Không có nhận xét nào :