Thứ Bảy, 5 tháng 2, 2022
Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Chuyện tình Nguyễn Bính và Anh Thơ
CHUYỆN TÌNH NGUYỄN BÍNH VÀ ANH THƠ - XÂY BAO NHIÊU MỘNG LẠI THÀNH CỐ NHÂN!
Nữ sĩ Anh Thơ (Tên thật là Vương Kiều Ân, 1918 - 2015) lần đầu biết Nguyễn Bính từ một lá thư làm quen, được nhà thơ gửi qua người anh họ của nàng, cũng là bạn của Nguyễn Bính. Trong thư, Nguyễn Bính ca ngợi Anh Thơ về những vầng thơ tươi đẹp trong tập Bức tranh quê - tập thơ vừa tạo được tiếng vang cho nàng trong thi đàn năm ấy. Cả hai trao đổi thư từ và trở nên đồng điệu, cùng say mê mối tình thơ qua những câu thơ và trang thơ...
Nguyễn Bính viết thư rất hay, lại hay gửi tặng Anh Thơ nhiều bài thơ. Ông gọi nữ sĩ là “công chúa của thơ mình”, rồi cho đăng trên Tiểu thuyết thứ năm bài thơ "Vẩn vơ" với lời đề tặng “Xa gửi nàng thơ áo trắng sông Thương”:
… Đã bảo không không được một ngày
Rồi yêu tất cả buổi chiều nay
Chiều nay bướm trắng ra nhiều quá
Không biết là mưa hay nắng đây
Lâu nay tôi thấy ở hồn tôi
Như có tơ vương đến một người
Người ấy, nhưng mà tôi chả nói
Tôi đành “ngậm miệng” nữa mà thôi!
Oán đã bao la hận đã nhiều
Cớ sao tôi vẫn chả thôi yêu?
Tôi đi mãi mãi con đường ấy
Qua lại luôn luôn sáng lại chiều?
Theo PGS Tiến Sĩ Lưu Khánh Thơ "...Khỏi phải nói khi đọc bài thơ Anh Thơ đã vui sướng và kiêu hãnh đến mức nào. Trái tim thiếu nữ của bà rung lên những nhịp đập bồi hồi và đã xây cho mình bao giấc mộng khi tình yêu và thơ ca được chắp cánh thăng hoa. Nhưng rồi khi va đập với thực tế, giấc mộng đó đã tan thành mây khói."
Khi những bức thư đã không đủ để chất chứa tình cảm tràn đầy, Nguyễn Bính từ Hà Nội lên Bắc Giang để tìm gặp Anh Thơ. Cả hai có lẽ đều tin chắc đây sẽ là một dấu mốc, một bước tiến trọng đại cho mối quan hệ tươi đẹp này.
Thế nhưng, những cử chỉ, lời nói sỗ sàng cộng với vẻ ngoài “nhếch nhác”, "xuề xòa" của nhà thơ đã khiến Anh Thơ "vỡ mộng". Tình yêu chỉ đẹp khi nó được chiếu qua lăng kính của thi ca. Những cuộc chuyện trò qua con chữ khiến Anh Thơ cảm mến và khâm phục thi sĩ đàn anh bao nhiêu, thì khi giáp mặt lại khiến bà thất vọng bấy nhiêu. Tự cảm thấy tính cách của hai người không hợp nhau nên từ đó Anh Thơ không duy trì liên lạc với nhà thơ Nguyễn Bính nữa.
Ngắn ngủi là thế, nhưng Nguyễn Bính nào có nguôi ngoai mối tình với nàng tiểu thư vùng Phủ Lạng. Ông gửi sự lưu luyến với Anh Thơ vào 35 bài trong tập Hương cố nhân, với những câu thơ đầy tâm trạng và tiếc nuối:
“Tôi chỉ thèm yêu lấy một lần,
Có người đi giữa xứ mùa xuân,
Thấy con bướm trắng bay thơ thẩn,
Ý hẳn đi tìm hương cố nhân.”
(Hương cố nhân)
“Ai thề như mới hôm qua
Lấy nhau không được chẳng thà chết đi
Mà thôi nhắc lại làm gì
Thế gian chán vạn kẻ thề có sao!”
(Nhầm)
Nguyễn Bính trách móc là thế, mà tâm hồn vẫn cứ tơ tưởng về Vương Kiều Ân:
“Cô Thơ, cô đẹp nhất làng
Nghe trời đổ gió may quàng áo bông
Lạnh rồi! Sắp sửa mùa đông
Người ta sắp sửa lấy chồng hay chưa?
Vội vàng chi mấy cô Thơ
Áo bông tuy ấm nhưng chưa bằng chồng
Tôi cầu trời mất mùa đông
Cố nhân xa lắm, áo bông rách rồi...”.
(Giở rét)
Nhà văn Hoàng Tấn nhận xét : “Đây có lẽ là mối tình đau khổ nhất của Bính, cái khổ đau nó kéo dài suốt cả đời người, vì không khi nào viết văn làm thơ có dịp là Nguyễn Bính không nhắc đến Hương cố nhân"
Xây bao nhiêu mộng thế mà
Đến nay phải gọi người là cố nhân!
(Góc Nhỏ Văn Thơ)
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Jpg Nguyen và ảnh minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Ban tron van nghe
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét