Thứ Sáu, 14 tháng 11, 2025
Thơ Lục Bát tháng 9.2025 P.2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
11. ĐÒ TÌNH...
Mắt nhìn mộng ngọc thêu hương
Bàn tay rẽ lối tìm đường thiên thai
Nụ hôn khoá chốn tù đày
Một ngày giờ hoá vạn ngày chênh vênh!
Nợ duyên như sợi chỉ mành
Gặp nhau mấy đận đò tình chưa qua
Đêm nằm gối mộng sương sa
Trăng rơi đáy nước la đà triều trôi
Vô tình con sóng mồ côi
Chạm vào nỗi nhớ cứ thôi thúc buồn!
Nguyễn Quỳnh
12. TÌNH QUÊ
Tình quê nặng nghĩa ngàn đời
Lắng sâu kỷ niệm... lòng nguời vấn vương
Tre xanh rủ bóng bên đường
Nặng vai quang gánh gió sương dãi dề...
Văn minh hiện đại bộn bề
Dễ đâu quên được làng quê thuở nghèo!
Cái cầu ao bé tẻo teo
Bốn mùa mưa nắng sớm chiều vào ra
Thẹn thùng khi gặp nguời hoa
Trượt chân té ngã... về nhà tương tư
Một ngày thưa với thầy u
Trầu cau dạm ngõ chiều thu nhà nàng!
Xe hoa... lá ngọc cành vàng
Đẹp trong ý thiếp lòng chàng... duyên quê!
Phạm Tự
13. YÊU RỒI SAO ANH KHÔNG NÓI
Gió đưa mảnh lụa ngang dòng
Gặp con thuyền giữa mênh mông bến chiều
Nước trôi chẳng thốt lời yêu
Mà sao bến đợi bao nhiêu tháng ngày?
Trăng rơi mới hay đáy đầy
Lá thưa khẽ gọi chim bay lạc đàn
Bên chèo, bên buộc lưới đan
Sóng cười khe khẽ… ngỡ ngàng lời yêu
Thuyền kia theo gió đổi chiều
Có người neo lại, chẳng điều thanh minh
Như ai đem vá lưới tình
Gỡ từng vết xước lặng thinh trong lòng
Bến nào mà chẳng rêu phong
Thuyền nào chẳng bám bụi hồng phù sa?
Anh ơi, cứ lặng thiết tha
Làm sao ngăn được chia xa sóng lòng?
Khi người cùng sóng đều không
Mới hay bến cũ đóa hồng buộc tơ
Thuyền kia chẳng chở giấc mơ
Mà mang cả những hững hờ xót xa…
Yêu rồi sao chẳng nói ra?
Tình câm nín lặng, khiến ta cách lìa...!
Phượng Trịnh
14. BẦU TRỜI VUÔNG
Thắng rồi - trận đánh thọc sâu
Lại về với mái tăng - bầu trời vuông
Sục sôi bom lửa chiến trường
Tâm tư yên tĩnh vẫn vuông một vùng
Khoái nào bằng phút ngả lung
Mở trang thư dưới bóng rừng đung đưa
Trời tròn còn lúc rơi mưa
Trời vuông vuông suốt bốn mùa nắng xanh
Mặt trời là trái tim anh
Mặt trăng vành vạnh là tình của em
Thức là ngày, ngủ là đêm
Nghiêng nghiêng hai mái – hai miền quê xa
Ở đây là tấm lòng ta
Sông dài núi rộng cũng là ở đây
Vuông vuông chỉ một chút này
Mà che tròn vẹn ngàn ngày quân đi.
Nguyễn Duy
15. QUÊ CẢM
Mo cau gõ cạch vào chiều
Thân Đê cõng những con diều đứng lên
Nắng như gái góa sau rèm
Dõi bờ râm bụt sâu còn cuốn chăn
Tơ hồng buông thả mành mành
Che đôi chim nhảy trên cành xoan non
Bờ ao rối những cánh chuồn
Du tầm xuân nhập vào hồn cỏ may
Trăng già đụng nhẹ vào mây
Vỡ ra một mảnh quê đầy trăng non.
Vũ Thị Huyền
16. VỀ MỘC CHÂU
Ai về Châu Mộc quê tôi
Thảo nguyên bát ngát một trời biếc xanh
Hương hoa hương sữa ngọt lành
Người quê quen nết chân thành dễ thương.
Mai về ai có vấn vương
Nghĩa tình Châu Mộc thơm hương đất trời.
Nguyễn Thị Thuần
17. THU TÀN
Thu tàn ngòn ngọt heo may
Nhớ thương Người ấy đêm nay bão lòng
Sài Gòn ơi! Nhớ ai không?
Để ai Hà Nội nhớ mong rộng dài
Nhớ thời áo trắng, mắt nai
Tóc huyền hương bưởi, hương nhài mộng mơ
Nụ cười ngày ấy đến giờ…
Vẫn còn cháy cả một bờ yêu thương
Giờ bao thương nhớ dọc đường
Có ru thấu được mười phương hẹn thề
Lòng ta nặng nghĩa tình quê
Một miền ký ức lại về trong thơ!
Trần Trọng Giá
18. HOA CÚC BÁCH NHẬT
Cúc Bách Nhật gọi hoa này
Trắng hồng đỏ tím… tháng ngày trao nhau
Hoa mang ý nghĩa sắc sâu
Trung thành, chân thật dài lâu tình đời
Tím mê mải một góc trời
Ánh nhìn cuốn hút, qua rồi ngoái trông
Tròn đầy một bó trăm bông
Sắc ngăn ngắt tím, hương đồng nội vương
Thay lời, gửi gắm yêu thương
Không thay đổi… mãi chung đường bên nhau
Tình người nào có thế đâu!
Buông tay rơi cả sắc màu tím hoa.
Trần Mạnh Tuân
19. CƯỜI ĐI
Cười đi, nắng đã lên rồi!
Vui đi, gió đã lưng trời hát ca
Tiếng chim ríu rít quanh nhà
Vườn xinh nụ thắm la đà bướm chao
Chỉ là một giấc chiêm bao
Trần gian cõi tạm khổ đau muộn phiền
Vẫn còn quấn quýt nợ duyên
Thì còn nặng trĩu chung chiêng tình đời
Sáng nay mượn áng mây trời
Nhờ cơn gió chở dùm lời vấn tâm.
Đỗ Anh Thư
20. BẾN XƯA
Chênh vênh như “bến không chồng”
Người đi, người đợi… người không trở về
Ơi người ra trận thương quê
Để người ở lại… bộn bề bến mơ
Hóa thân khối đá đứng chờ
Mẹ bồng con giữa vu vơ cuối chiều
Nước sông - nước mắt - lời yêu
Dạt dào như sóng thủy triều về đâu
Tóc mây bạc, nước đỏ ngầu
Cây níu gió, sóng bạc đầu ngóng trông
Đôi bờ bồi lở, sâu nông
Mỗi tấc sông - bến không chồng… khát mưa
Hồn sông núi, dáng người xưa
Ngày đêm giẳng tiếng chuông chùa gọi tên… !
Trịnh Toại
Bến không chồng ở làng Thụy Liên, Thái Thụy, Thái Bình, nay là tỉnh Hưng Yên.
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Tiệm Cà Phê Bình Minh Ơi minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)












Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét