Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

Truyện ngắn mini: Người thầy



NGƯỜI THẦY

Nhà đông anh em, Mạnh lặn lội từ Sa Đéc lên Sài Gòn thi vào trường Y. Thật ra từ nhỏ Mạnh rất giỏi văn, nhưng vì ước nguyện của cha mẹ mong muốn anh trở thành một thầy thuốc giỏi, Mạnh đành tuân theo. Kết quả thi không may mắn, Mạnh bị rớt. Rất buồn, Mạnh đi lang thang giữa phố phường Sài thành hoa lệ. Vô tình anh đi ngang qua trường Sân Khấu. Thế là máu văn nghệ có sẵn từ những ngày còn đi học nổi lên, Mạnh hăng hái vào xin ghi tên dự thi tuyển diễn viên sân khấu.





Nhận hồ sơ dự thi là một thầy còn khá trẻ, thầy nhìn Mạnh từ đầu đến chân rồi nhăn mặt phán:

- Em trai à, em có biết là em rất xấu không? Muốn làm diễn viên phải có chút ngoại hình chứ. Gần cửa phòng có cái gương kìa, em hãy đến tự soi đi! Em đã lùn, mũi lại còn to hơn quả cà chua thế kia thì đóng được vai nào hả em? Với lại tôi cũng đã nhìn kỹ rồi, em không có chút năng khiếu diễn xuất nào cả. Xin lỗi em, trường của chúng tôi hoàn toàn không phù hợp với em!


Nhận lại hồ sơ Mạnh thẩn thờ ra ngồi một góc trên bậc thềm trường Sân Khấu. Buồn vì đã thi rớt trường Y, lại thêm tủi thân vì lời nhận xét quá thẳng thắn của người thầy khi nảy, Mạnh ôm mặt khóc đến tận chiều tối. Bỗng nhiên, có một người thầy đã đứng tuổi đến ngồi bên Mạnh rù rì an ủi:


- Ta đã biết hết rồi, thôi con cũng đừng buồn! Ta cũng là người ở trong trường này, tuy con có ngoại hình không dễ nhìn thật nhưng ta vẫn tin con là người có tài. Nếu không làm diễn viên được, con nộp đơn xin thi thử ngành đạo diễn đi. Sau này, nếu con đã là một đạo diễn giỏi, ai có thể cấm được con muốn làm diễn viên trong các tác phẩm do chính tay con dàn dựng?




Nghe lời khuyên hợp lý, Mạnh như tìm được ánh sáng từ cuối đường hầm. Anh vui vẻ đứng lên định cảm ơn người thầy và chạy tìm mua bộ hồ sơ dự thi mới thì người thầy đã lặng lẽ bỏ đi.

Hai mươi năm sau đạo diễn Hùng Mạnh (nghệ danh của Mạnh) đã nhanh chóng trở thành một người rất thành công và nổi tiếng. Ông có rất nhiều “vở kịch để đời” đầy sáng tạo, mang hơi thở thời đại do chính ông đạo diễn. Ông cũng có những vai phản diện sắc sảo gây tiếng vang lớn trên sân khấu và trên màn ảnh được nhiều người biết đến. Ông cũng được mời làm giảng viên giảng dạy trường Sân Khấu, và niềm tự hào nhất của ông chính là đã đào tạo được rất nhiều diễn viên trẻ ưu tú, đầy tài năng.


Đạo diễn Hùng Mạnh từ lâu vẫn cố ý đi tìm người thầy đã khai sáng cho mình buổi tối hôm ấy nhưng không gặp. Ông đã nhiều lần hỏi thăm các giảng viên lớn tuổi trong trường Sân Khấu nhưng vẫn không một ai biết về người thầy bí ẩn này. Thấy Hùng Mạnh đã lớn tuổi rồi mà vẫn chưa lập gia đình, người thân và bạn bè ông cứ hối thúc ông mãi nhưng ông chỉ cười trừ.

Một lần đi dạy về, do vừa lái xe vừa nghe điện thoại nên Hùng Mạnh đã tông ngã một cô gái trên đường. Ông vội mở cửa xuống xe xin lỗi, băng bó rồi đưa cô gái về nhà. Vào nhà, một ngôi nhà trong một hẻm nhỏ lầy lội, ông vô cùng bàng hoàng khi nhìn thấy trên bàn thờ nhà cô gái có một tấm di ảnh lớn, mà người trong tấm ảnh đó lại giống hệt người thầy năm xưa…

Thấy Hùng Mạnh cứ lắp bắp mãi mà vẫn không hỏi được thành lời cô gái rất ngạc nhiên. Cô nhìn Hùng Mạnh hồi lâu rồi mới chậm rãi nói:


- Đây là ông nội em. Ngày xưa ông nội em làm bảo vệ cho trường Sân Khấu. Ông em mất cách nay đã gần ba mươi năm…




Hùng Mạnh dường như không tin vào tai của mình nữa, ông hỏi cô gái:

- Ông nội của em đã mất cách nay hai mươi năm hay ba mươi năm?

Cô gái lại nhìn Hùng Mạnh một lần nữa rất lâu:

- Ông nội em mất chính xác đã gần ba mươi năm rồi anh ạ! Ngày ông nội mất em chỉ vừa tròn tám tuổi.  Em rất thương ông, những ngày còn sống ông vẫn thường dắt em đi dạo quanh trường Sân Khấu mỗi khi rảnh rỗi. Mấy hôm trước em có mơ thấy ông nội về bảo rằng em sắp gặp được một người quen cũ của ông. Em nghĩ người đó chính là anh!

Hùng Mạnh hoảng sợ đến lạnh toát cả người. Nhưng khi nhìn lên di ảnh thấy gương mặt của người quá cố dường như đang phảng phất một nụ cười phúc hậu, Hùng Mạnh lấy lại được bình tĩnh, ông đến thắp hương trước bàn thờ và khấn nhỏ:

- Con rất vui khi được gặp lại thầy. Con xin cảm ơn lời thầy đã dạy bảo cho con vào một buổi tối của hai mươi năm về trước... 


2017

Thanh Trắc Nguyễn Văn



------------------------------------------------------------------------
Ghi chú:  Ảnh Lê Thị Nương  ( ảnh 2, 3, 4, 5, 6 và 7 - áo dài trắng) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet