Thứ Tư, 1 tháng 11, 2023

Thơ Lục Bát tháng 11.2023 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



01. XIN ĐỪNG ĐÁNH THỨC MẸ ƠI!

Xin đừng đánh thức mẹ ơi
Khi con ngủ có những lời chim ca
Con đi đến chân trời xa
Trong tình yêu mẹ nở hoa cuộc đời

Xin đừng đánh thức mẹ ơi
Khi con ngủ hát những lời thơ xanh
Con đi đến cõi thanh bình
Trong tim của mẹ hóa thành nôi đưa

Mẹ đừng đánh thức ngày xưa
Cũng đừng kể chuyện mới vừa hôm nay
Hãy ru con ngủ giấc say
Xin đừng đánh thức con ngày bình yên.

Đoàn Trọng Hải







02. MỘT NỬA

NỬA hồn tôi để lại làng
NỬA tình tôi gửi đò ngang sông nhà
NỬA lòng nhớ mãi người xa
NỬA đời dâu bể lệ nhòa mắt cay

NỬA kia tít tận chân mây
Có nghe có thấu NỬA này hay không
Ngồi ôm một NỬA mênh mông
Xót xa một NỬA phiêu bồng chốn nao

Khuất dần một NỬA chênh chao
Mỏi mòn một NỬA xanh xao đợi chờ
Âm thầm gom NỬA câu thơ
Gởi cho một NỬA giấc mơ... sum vầy...!

Phong Vân





03. MỊT MỜ DẤU XƯA

Ta về tìm lại chính ta
Của bao nhiêu những ngày qua... một thời...
Bao nhiêu là lá vàng rơi
Vẫn còn đây một khoảng trời dấu yêu

Hoàng hôn đổ bóng xuống chiều
Chẳng còn mộng lắm mơ nhiều khát khao
Không bay tới chẳng vươn cao
Bằng lòng thôi biết làm sao bây giờ

Hết rồi trắng cả ngây thơ
Tình tan mộng vỡ thẫn thờ hồn trai
Ai còn thương nhớ đến ai
Một dòng nước chảy chia hai lối sầu

Sông dài ơi mấy nông sâu
Người xưa nay biết nơi đâu mà tìm
Có gì nhoi nhói trong tim
Chẳng còn tăm cá bóng chim... dấu giày!

Đồng Kế





04. VỀ TRÀNG AN

Thức cùng sông núi Tràng An
Thuyền soi bóng nước ngút ngàn non xa
Chèo khua động sóng, thuyền qua
Mây trôi đáy nước, hồn hoa khiêm nhường.

Suối luồn Tam Cốc mờ sương
Từ hang sáng tối- dò đường tìm nhau
Mênh mang mây núi trên đầu
“Hạ Long” còn mãi dài lâu, nguyên lành.

Thăm vùng đất mẹ, địa linh
Cờ lau một thuở vua Đinh luận bàn
Thung Nham lưu luyến thuyền nan
Mãi còn níu giữ những đoàn khách qua.

Vườn chim ríu rít quanh nhà
Phượng hoàng, Hồng hạc từ xa tìm về
Đảo hoa như thả bùa mê
Động tiên, Hang bụt bốn bề sương giăng.

Từ lời cây duối ngàn năm
Người xưa như hiện từ thăm thẳm về
Chiều thu vãng cảnh giữa quê
Quên đi bao nỗi bộn bề lo toan.

Cảnh tiên ở giữa trần gian
Vọng về lời chiếu Vua ban ngày nào…

Trần Trọng Giá





05. LẶNG LẼ VÀO ĐÔNG.

Dịu dàng như áng mây trôi
Tình anh sớm đến chiều rồi lại tan
Xưa chung một chuyến đò ngang
Vần thơ kết nối đa mang chút tình.

Cập bờ lưu luyến bóng hình
Ngã ba chia lẻ, chúng mình cách xa
Cầu xinh chẳng kết đôi ta
Duyên không thành vẫn đậm đà nghĩa nhân.

Còn thơ ta lại nối vần
Cho tâm hồn mãi thanh xuân giữa đời
Gửi vào thơ một khoảng trời
Dịu dàng, ấm áp ai người dám quên.

Ngoài kia sương lạnh rớt thềm
Trái tim côi cút muốn êm giấc nồng
Ai ru cho bớt xao lòng
Ta cùng lặng lẽ vào đông... nhé người.

Kim Phượng





06. NÓI VỚI NGÀY XƯA

Nắng rơi chầm chậm xuống chiều
Gió như còn níu cánh diều tuổi thơ
Thời gian mang cái ngẩn ngơ
Cuộn theo chiều gió qua bờ chân đê

Bây giờ ngồi nhớ ngõ quê
Sáng ra bờ ruộng chiều về góc thôn
Người đi mua dại bán khôn
Ta về sống với mảnh hồn khi xưa

Lại phơi nắng, lại dầm mưa
Lòng thương những buổi nắng chưa xuân thì
Còn duyên hạnh phúc là khi
Hết duyên chả biết nói gì với nhau

Lời thơ mượn bóng giăng câu
Vai kề vai tựa tình rầu thực hư!

Nguyễn Quỳnh





07. VỀ HƯU SỐNG GIỮA LÀNG QUÊ

Hưu rồi, cuộc sống thảnh thơi
Muốn ăn tùy sức, muốn chơi mặc lòng
Sáng xóm ngoài, chiều xóm trong
Thong dong xe đạp lượn vòng bờ đê

Tuổi già sống giữa làng quê
Ba bên con cháu, bốn bề bạn thơ
Dẫu cho cuộc sống xô bồ
Mỗi ngày nhặt một vần thơ để dành

Dập dìu ong bướm vờn quanh
Trời cho chút nắng ấm lành cỏ cây
Đẹp giàu đất nước mình đây
Nửa xanh biếc lúa, nửa đầy cá tôm

Rộn ràng những nẻo đường thơm
Biển dâng sóng trắng gió vờn đảo xa
Anh em bốn biển một nhà
Toàn cầu hội nhập đường xa cũng gần

Chỉ mong những thói phù vân
Những quân vô lại mất dần là vui
Vần thơ nối những trang đời
Cũng như hạt vãi hạt rơi nhặt về

Tuổi già sống giữa tình quê

Lê Hải Châu





08. BIẾT ƠN THẦY

Đổi mùa cho gió hanh hao
Đầu đông chút nắng vẫn trao sắc hồng
Ơn sâu, nghĩa nặng, tình nồng
Công thầy vun đắp ươm trồng đời con

Bể dâu, sóng cả sắt son
Dạy từng câu chữ vuông tròn nghĩa nhân
Gian lao chẳng quản ngại ngần
Sớm hôm đèn sách tảo tần khắc ghi

Hao gầy bởi những mùa thi
Bảng đen phấn trắng nghĩ suy miệt mài
Lái đò tri thức sớm mai
Cho nhiều thế hệ tương lai cập bờ

Thầy nay chân chậm mắt mờ
Cây cao ân nghĩa tôn thờ trong con!

Nguyễn Kim Dung





09. MẸ LÀ TRĂNG CỦA ĐỜI CON

Mẹ là trăng của đời con
Vầng Trăng Mẹ chẳng hao mòn tháng năm
Lung linh trong những đêm rằm
Mẹ ôm trọn giấc lặng thầm yêu thương

Vén đường mây, vạch lối sương
Mẹ cùng con suốt đêm trường bên nhau
Những đêm mưa gió dãi dầu
Con mong bóng mẹ, dạ sầu héo hon

Những đêm tay mẹ ôm choàng
Ánh vàng mát dịu mơ màng lời ru
Mẹ sinh con giữa rằm thu
Nên vầng trăng mãi lãng du bên đời

Ngọt ngào tiếng mẹ à ơi
Vầng mây đan võng giữa trời nghiêng chao
Tình trăng ấm áp dạt dào
Ngỡ như tình mẹ gửi vào hồn thơ

Nhìn trăng lòng trẻ mộng mơ
Mơ về bóng mẹ bây giờ đã xa

MẸ LÀ TRĂNG giữa bao la...

Đỗ Anh Thư





10. MẸ TA

Có ai đếm hạt mưa rơi
Có ai thấu hết sự đời trăm năm
Mẹ ta tóc bạc hóa râm
Bao nhiêu sợi trắng nhọc nhằn bấy nhiêu

Đất nghèo dáng bước liêu siêu
Tấm thân cân nặng bấy điều đắng cay
Vắt trong sỏi đá đất cày
Gom từng hạt lúa mà nuôi phận người

Nuôi con cháu để nối đời
Mẹ nuôi cả những kiếp đời trời cho
Mẹ nuôi cả đứa côn đồ
Mẹ nuôi cả chú ngu ngơ hợm mình

Trong lòng mẹ vẫn lặng thinh
Gửi mai sau chút ân tình trăm năm
Như hạt mưa rơi lặng thầm
Thấm vào lòng đất tươi xanh ngút ngàn.

Văn Sỹ




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :