Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2023

Thơ Lục Bát tháng 11.2023 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



31. MIỀN TRUNG ĐẦU ĐÔNG

Tàn thu rét ngọt rét bùi
Đầu đông mưa sập mưa sùi cứ rơi
Lúa ngô khoai thối hết rồi
Trời còn đỏng đảnh chưa thôi não nề

Gió cào da thịt tái tê
Mưa giông bão dập vẫn về miền Trung
Núi đồi trượt lở bất ưng
Mạng người vùi ngập góc rừng thung sâu

Xác còn nằm đó mãi đau
Mười ba cơn bão khoét sâu cái nghèo
Miền Trung rốn bão gieo leo
Bao năm mãi thế cứ đeo lệ thường

Ông trời đoảng tính chẳng thương
Nghĩa tình cả nước vượt đường sẻ chia
Dẫu còn nhiều lắm bộn bề
Vén mây tìm nắng ta về nhặt vui

Mi khô lệ đắng ngậm ngùi
Miền Trung khổ lắm ông trời có hay.

Đỗ Quang Đạt







32. HƯƠNG CAU

Chúng mình chẳng đi với nhau
Cho em gửi chút hương cau theo cùng
Ngày xưa con nhện giăng mùng
Bây giờ giấu cái tương phùng trong tim

Đã yêu nên suốt đời tìm
Phần nổi trôi mất, phần chìm – chìm sâu
Cần gì phải đợi mưa ngâu
Muốn lên tự bắc lấy cầu mà lên

Còn bao nhiêu giấy làm thuyền
Xin ai chớ có bắt đền… người ta
Ngày không nhau – nhớ gọi là…
Ngày có nhau nhớ gấp ba bốn lần

Một mai cạn bể trầm luân
Mảnh duyên kia biết có phần của anh
Người đi về phía tươi xanh
Ở đây bướm đậu gẫy nhành hoa cau

Em ơi đừng đợi kiếp sau
Cùng hương hoa sống cho nhau kiếp này.

Bùi Đăng Sinh





33. HOA CAU

Nắng to đã mấy hôm rồi
Cây Cau ngả bẹ, hoa rơi trắng vườn
Một vùng man mác hương thơm
Thứ hương rất lạ chập chờn thoảng qua

Khách xa dừng lại ngõ nhà
Ngẩn ngơ bởi thứ hương hoa lạ kỳ
Dùng dằng nửa ở nửa đi
Có gì níu kéo, có gì vấn vương?

Gửi vào trong gió trong sương
Hương cau man mác quãng đường làng quê
Nắng như lửa đổ bốn bề
Thứ hương kỳ lạ vẫn mê mẩn lòng

Con đò, bến nước, dòng sông
Cánh cò chấp chới cánh đồng làng xa
Hương cau thơm ngát ngõ nhà
Người đi có nhớ quê xa lúc này.

Lê Hải Châu





34. MỘT THỜI NHỚ LẠI

Cũng là trọn một chữ tình
Bảng đen, sách thánh ta mình có nhau
Ngu ngơ giờ đã bạc đầu
Ngồi đong đếm lại trước sau một thời

Nào ai tính được đầy vơi
Nào ai chọn nghiệp cuộc đời cho minh
Chỉ luôn tâm niệm riêng mình
Không mua bán cái hư vinh cuộc đời

Đã mang danh phận ”Thầy” rồi
Thì sao giữ trọn những lời tiền nhân
Gieo mùa xa, gặt vụ gần
Bao lần cây bút phân vân trước trò

Nào xin mới phải là cho
Mong thầy lượng thứ, nhỏ to giãi bày
Ngã ba cũng bởi từ đây
Nhẹ lòng hạ bút, những ngày đã xa

Đa, đề không phải là ta
Chỉ mong bằng cấp của trò xứng danh
Bán mua chức vị sao đành
Trăm năm miệng lưỡi nhục vinh mãi còn

Về hưu vẫn trọn lòng son
Kiếp sau xin lại cho con làm “Thầy”.

Trịnh Đình Bích





35. MÃI NHỚ ƠN THẦY

Đưa thuyền về bến nhân văn
Ươm mầm cấy tỉa... trăm năm trồng người
Chữ tâm vun xới cây đời
Gạn dòng trong đục để khơi hương mùa

Tình thương đẫm nghĩa thầy trò
Trải lòng chèo lái đưa đò qua sông
Hành trang tri thức mênh mông
Trong hồn cốt Việt có công ơn thầy

Tận tâm rèn giũa từng ngày
Thầy mang trí tuệ thắp đầy niềm tin
Gốc nguồn cội rễ giữ gìn
Phát huy thừa kế mọi miền tinh hoa

Năm châu bốn biển vươn ra
Kĩ năng hội nhập nước nhà phồn vinh
Bước chân trên khắp hành trình
Đi đâu mãi nhớ ân tình thầy trao

Phạm Thúy Vinh





36. TRỒNG NGƯỜI

Mười năm sự nghiệp trồng cây
Trăm năm sự nghiệp chung tay trồng người
Thầy Cô hiến trọn cuộc đời
Dắt dìu em tới chân trời ước mơ

Đời em đẹp tựa bài thơ
Mẹ cha cùng với thầy, cô vun trồng
Ơn này sánh với biển Đông
Chúng em nguyện sẽ hết lòng chăm ngoan

Nhân ngày nhà giáo Việt Nam
Với lòng tôn kính em làm vần thơ
Chúc các thầy, chúc các cô
Hoàn thành sự nghiệp chăm lo trồng người.

Trần Tích Thiện





37. CON ĐÒ TUỔI THƠ

Tuổi thơ hun hút lâu rồi
Mùa học trò… Mãi bồi hồi nghĩa ân
Thuở sông nghèo, bến thưa dân
Đò đưa nước cạn chữ dần lớn lên

Thầy gieo khát vọng đầu tiên
Cô nâng đôi cánh hồn nhiên tuổi hồng
Đò trưa chèo chống xuôi dòng
Khi trò đầy chữ sang sông lên bờ

Đất bùn hằn vết tuổi thơ
Từng em từ tạ con đò quê hương
Ấu thơ gửi lại sân trường
Cầm tương lai đến khắp phương xứ người

Cùng đi xây dựng cõi đời
Công danh, cơm áo… Ra khơi theo dòng
Bao nhiêu khao khát trổ bông
Chở bao mơ ước mà sông chưa đầy

Bờ lau đổ trắng tóc thầy
Bến đò xứ sở trật trầy nắng mưa…
Chạnh buồn ngồi nhớ xửa xưa
Dòng sông, bến đỗ, mấy bờ đò sang.

Mạc Tường Vi





38. CHỢ CHIỀU

Sáng ra lặn lội ngoài sông
Chiều nay em bán cá đồng chợ quê
Chợ chiều ở cuối triền đê
Khách đi vội vã, khách về thờ ơ

Này đây con chép con rô
Mươi con cá quả lượn lờ vờn qua
Vài ông khách lạ đường xa
Đòi mua cá diếc làm quà chợ quê

Em cười, em bảo ô-kê
Thế nhưng giá đắt khó bề chiều nhau
Đây cung, đó cũng muốn cầu
Nhường nhau một tý biết đâu lại hời

Khách cười, hỏi thử mà chơi
Ngại mua cá đắt, thế rồi rời xa…

Lê Hải Châu





39. MẸ VÀ QUÊ HƯƠNG

Quê hương khúc hát ân tình
Là nương dâu với bóng hình mẹ yêu
Đồng xanh xao xuyến nắng chiều
Lúa vờn trong gió - cánh diều nghiêng chao

Quê hương câu hát ngọt ngào
Tấm lòng xa xứ dạt dào nhớ nhung
Non cao, biển rộng muôn trùng
Một niềm mơ ước tương phùng đoàn viên

Quê hương là mẹ dịu hiền
Tóc mây trắng những muộn phiền vì con
Mẹ ơi ! Dòng máu hồng son
Mẹ cho ngày ấy mãi còn trong tim

Quê hương - biết mấy nỗi niềm
Cánh chim phiêu bạt dõi tìm ấm êm
Dặm ngàn con trẻ không quên
Quê hương: Điểm tựa làm nên cuộc đời.

Đỗ Anh Thư





40.  DÕI BÓNG BỜ TRE

Tầm vươn thế đứng vin trời
Chốn quê dựng lũy chắn đời bão giông.
Bình minh nâng mặt trời hồng
Chiều nghiêng ngơ ngẩn hẹn trông người về

Bờ tre treo bóng trăng thề
Đêm dài sáo vọng tình quê mặn nồng
Bao lần là mác là chông
Bao đời ngọn lả cành cong đợi cò.

Trời xui bão dạt sóng xô
Xuân về măng mọc lô nhô nối đời
Trưa hè nhịp võng … à ơi!
Thương cha nhớ mẹ cuộc người vì con.

Thẫn thờ dõi bóng hoàng hôn
Lũy tre mờ khói… gửi buồn mênh mang!

Nguyễn Khoan




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :