Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2024
Thơ Lục Bát tháng 10.2024 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
21. VÀO HẠ...
Trăng vừa lách lọt phòng the
Song thưa chiếc lá so le nỗi buồn
Đẩu đâu cái nhớ khơi nguồn
Bóng ai mỏng tựa cánh chuồn trong mơ!
Nguyễn Quỳnh
22. KHÓM TRE
Khóm tre xanh mướt đầu làng
Nắng mưa che ngọn rơm vàng đồng ta
Sớm này thương nhớ mẹ cha
Be bờ chờ vớt “lộc”* xa thuở nào
Đầm triều, chân thấp, bước cao
Thơm hương chùm quýt ngạt ngào gió bay
Đất trời ban lộc xưa nay
Mồng năm nhớ mẹ, cha ngày đôi mươi*
Khóm tre có từ bao đời
Đưa nôi kẽo kẹt à ơi, ơi à
Đường vương rơm rạ quê ta
Vẳng nghe tiếng mẹ, lời bà hát ru.
Nguyễn Đức Vân
23. NGÀY XƯA CŨNG GIỐNG HÔM NAY
Ngày xưa cũng giống hôm nay,
Hôm nay đang giống những ngày mai sau...
Gặp thời thì ngẩng cao đầu,
Thế suy lại cúi như trâu đi cày.
Không gì mà không đổi thay,
Khóc cười, sướng khổ, tỉnh say lộn vòng.
Đời đục, rất khó ai trong,
Nhập thế tất phải tơ hồng rối chân.
Một khi giời ép phong trần,
Cách chi thoát phận phân thân đoạn trường.
Tránh sao mối luỵ luân thường,
Cười thôi, chỉ một con đường đến nhau.
Chán trầu thì chẳng cần cau,
Vô tâm thì sẽ không đau bao giờ...
Cuối cùng sẽ chỉ còn thơ,
Yêu thương, sẽ đỡ bơ vơ kiếp người...
Hồng Thanh Quan
24. NHỚ XƯA
Hồ ao lặn ngụp sớm chiều
Có dư vất vả, vẫn nhiều niềm vui
Tóc tai dẫu lấm như vùi
May ra, vẫn có chất tươi ăn dần.
Tuổi thơ nắng cháy lưng trần
Chăn trâu cắt cỏ đỡ đần mẹ cha
Vẫn vui cười, vẫn hát ca
Vẫn khôn lớn, vững bước ra với đời.
Bao năm tháng – tuổi thơ ơi
Quê hương lưu dấu một thời nhớ thương
Bôn ba khắp nẻo muôn phương
Da mồi tóc bạc – tìm đường về quê!
Phong Thu
25. MẮT BIẾC MÔI HỒNG
Đã bao lần đến cõi thiền
Nhưng chưa thấy Phật, thấy Tiên bao giờ
Gặp em ta bỗng ngẩn ngơ
Bỗng thêm bao thứ dại khờ, hờn ghen
Chỉ cần đánh bạo làm quen
Cầm tay rồi liệu có thèn thẹn không?
Biết là chưa đến mùa đông
Đêm đã lành lạnh như trông đợi người
Còn đang tháng chín, tháng mười
Mà sao chẳng thấy em cười với ta?
Môi hồng như nụ như hoa
Cho đôi mắt biếc nhìn xa đợi chờ...
Giật mình, tan một giấc mơ
Nhớ ai không ngủ, làm thơ tặng người...
Đặng Vương Hưng
26. NGƯỜI NHÀ QUÊ
Người quê chân chất thật thà
Tuy nghèo nhưng tính rất là thẳng ngay
Vẫn chăm trồng cấy cuốc cày
Chẳng màng nhung gấm sắp bày xa hoa
Thảo thơm mắm muối ,dưa cà
Rượu suông nhắm với tiếng khà trung trinh
Nhà quê sống thật là mình
Đói no rau cháo nghĩa tình trọng nhau
Chữ tâm chữ tín làm đầu
Chân thành luôn được bắc cầu tươi xanh
Dẫu là hoa bưởi hoa chanh
Nhu mì chân chất thơm quanh vườn nhà
Người quê sống giữa thật thà
Thiện lương như thể món quà trời cho
Chẳng cần tính toán so đo
Chữ tâm chữ tín còn to hơn tiền
Một đời tự tại an nhiên
Buông đi tất cả ưu phiền thị phi
Chân thành dẫu bị khinh khi
Nhà quê vui sống có chi phải buồn
Nghèo trong sạch chẳng cúi luồn
Mặc cho thiên hạ bán buôn bợ lòng.
Ngân Hậu
27. MẶN VÀ CHAY
Ta thường mơ mặn, yêu chay
Đêm đêm… tơ tưởng cầm tay một người.
Tháng ngày cứ lặng lẽ trôi
Xuân chưa đến đã bồi hồi xuân qua…
Cứ mê đắm một loài hoa
Yêu chay, tâm tịnh, thiết tha vị tình.
Ước gì một sớm bình minh
Gặp người hát khúc ru tình… ta say!
Trần Trọng Giá
28. CHÂN QUÊ
Chân quê thấm đẫm phần đời
Lọ lem bùn đất một thời trẻ trâu
Nước dưới chân, nắng trên đầu
Áo quần rách trước, thủng sau xập xòe
Quen rồi: rét bấc tái tê
Ong ong nắng lửa trưa hè chói chang
Hồn quê đâu chỉ cũ càng
Còn bao nhiêu cái tiềm tàng trí nhân
Muôn dặm xa, vạn nẻo gần
Lắng đời theo những bước chân mà đời
Đô thành năm tháng ngược xuôi
Mãi không thay được nếp người chân quê
Thung thăng một cõi đi về
Họ, hàng, ngõ, xóm, nếp, lề... tình thân
Người quê đầy đặn chuyên cần
Xênh xang cái nợ đồng lần sẻ chia
Chẳng làm ông nọ bà kia
Chẳng như ai đó miệng bia tiếng đời
Lúa khoai thơm thảo nụ cười
Lẻ loi phố thị... tôi... người... nhà quê.
Phạm Luyến
29. NGƯỢC PHỐ VỀ LÀNG
Chiều quê một chút lặng yên
Chẳng còn khói lả lên trên bếp chiều
Bới tro mèo chẳng gọi miu
Nằm ườn trên ghế liu diu mắt nhìn.
Quê giờ cởi áo,bỏ xiêm
Vui hơn hớn, cứ như lên phố rồi!
Ngại ngùng muốn bỏ lại thôi
Thuốc lào sòng sọc tàn rơi đầy nhà
Giờ toàn mái Thái gạch hoa
Nét cũ xưa chỉ còn ba bốn phần.
Cuộc đời chán chốn phù vân
Kẻ phiêu du ngoặt bước chân về làng
Ít nhiều cũng vẫn đa mang
Đãi trong sạn cát chút vàng, tình quê!
Cũng may còn chút vỗ về
Quê cha đất tổ không chê kẻ nghèo.
Trịnh Đình Bích
30. THỜI GIAN ƠI
Xin thời gian hãy ngừng trôi
Để cho tôi lại như tôi thủa nào
Lục tìm trong khúc ca dao
Gieo mầm nốt nhạc ngọt ngào ngày xưa
Vẳng nghe tiếng võng đong đưa
Lời ru của mẹ chẳng thừa trong con.
Hoàng Minh Thuận
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Áo Dài Ly Nguyễn minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét