Thứ Năm, 23 tháng 2, 2023

Thơ Lục Bát tháng 2.2023 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



11. NIỆM KHÚC

rồi mùa Xuân... vội vã qua
soi gương
đã thấy
ta già hơn xưa!

tình yêu
chợt nắng
chợt mưa...
nửa mùa trút nước
nửa mùa cằn khô

rồi anh như sóng ven hồ
chưa rong rêu
cũng
phủ mờ rêu rong

ta từ rũ cụm tơ hồng
con Hoàng Anh cũng sổ lồng bay xa
màu trăng xưa
hết ngọc ngà
góc trời còn lại cánh hoa vô thường

mím môi
đập vỡ chiếc gương
thủy tinh
cày xéo
một đường
vào tim.

PN Thường Đoan







12. GIẤC MƠ TRƯA

Trời không nghe
Đất không thưa
Tiếng kêu vô vọng giấc trưa nặng về

Nắng ngọt xa
Mưa mặn lê
Tím thâm đời vạc màu mê cạn dần

Gió ỉ ôi cảnh phù vân
Gieo neo
Phận bạc
Hợp, tan đã rồi

Ngày đêm thèm một chỗ ngồi
Ung dung
Tự tại
Dỗ tôi thiện lành.

Phạm Thị Cúc Vàng





13. MỖI NGÀY TÔI MỘT MẶT TRỜI

Mỗi ngày tôi một mặt trời
Nắng rực rỡ nắng, mây vời vợi mây
Mỗi ngày tôi một vần xoay
Đem thừa đắp thiếu, lấy đầy bù vui

Mỗi ngày tôi một sông trôi
Bao kiếp sóng nước, một đời phù sa
Đêm ngày mở một lối ra
Về biển như trở về nhà mình thôi

Mỗi ngày tôi một tôi ơi
Nước mắt đi trước, nụ cười theo sau
Thấp cao cùng với nông sâu
Lại xuất phát, lại bắt đầu... người ơi

Mỗi ngày tôi một mặt trời...

Đặng Huy Giang





14. VÀO CHÙA…

Giấu mình trong chiếc áo nâu
Náu nương cửa Phật, quên đau kiếp này
Phật Bà trăm mắt, ngàn tay
Chở che cứu rỗi tháng ngày điêu linh

Đắng cay vắt kiệt đời mình
Màng chi đến chuyện nhục vinh, hỡi người ?
Nghiệp duyên rũ bỏ, buông xuôi
Oan khiên cũng chẳng nửa lời phân bua

Tích xưa, Thị Kính vào chùa
Đi tu, Mầu vẫn đổ thừa tiếng oan
Thiên hạ đàm tiếu, luận bàn
Ngậm ngùi, chẳng tiếng thở than, trách đời...

Đừng tạo khẩu nghiệp, người ơi!
kẻo gặt quả báo từ lời mình gieo…
Bậc vương giả, kẻ hèn nghèo
Mai về cát bụi mang theo được gì?

Xin Phật mở lượng từ bi
Người đời đố kỵ, sân si còn nhiều...
Miệng ăn chay, bệnh chẳng tiêu
Mưu ma, chước quỷ đủ điều… vì danh

Cầu mong cõi tạm an lành
Phật Bà thương kiếp Chúng sanh, độ trì…
Chắp tay khấn niệm A... DI
Hương trầm vẽ nẻo vô vi
Khép ngày…

Vũ Thương Giang





15. THƠ XUÂN

Nhặt lên sợi bạc tóc rơi
Cong như dấu hỏi, đâu thời xa xưa?

Đã từng oằn gánh nắng, mưa
Gần xa gối mỏi... vẫn chưa cuối đường

Cơ man ngang, dọc can trường
Đổi trao lấy một cung đường mùa xuân

Thả hồn theo những bước chân
Gom về chật túi điệu, vần...thơ xuân...!

Thái Giang





16. TREO GIÁ

Vấp chi cái sợi yếm đào
Mà tơ vương vấn thơ ngào ngạt hương
Cành xoan bất chợt ướp sương
Long lanh bờ liễu tô hường vành môi.
 
Bởi vì ai khổ lụy tôi?
Khiến trăng e ấp mồ côi một mình
Xin em đừng có vô tình
Hớ hênh giá ngọc để Quỳnh ghen tuông...
 
Sượng sùng cũng chớ nên buông
Vần gieo khăng khít mãi luôn... Kiếm tìm...

Hoa Cúc Vàng Anh





17. ĐA ĐOAN QUAN HỌ

Vì đâu câu đợi câu chờ
Ngọn nguồn sinh những vần thơ đa tình
Lỡ say cái dáng trúc xinh
Cây đa nghiêng bởi, mái đình cổ xưa

Lời yêu nói lắm chẳng thừa
Dẫu trời khi nắng lúc mưa đã tường
Kiếp người từng trải gió sương
Làm thân hoa dại ven đường vậy thôi

Dở hay phân định tại trời
Câu ca ai thả lả lơi mạn thuyền
Rũa mài sắt cũng thành kim
Lời hay ý đẹp đi tìm bạn thân

Có yêu thương mới được gần
Lâu dài mới rõ, tình thân lòng người
Vài câu Lục Bát mua vui
Người ngoan chết tại miệng lời ngọt ngon.

Nguyễn Ngọc Đấu


Photo Tuan Ha Anh

Photo Tuan Ha Anh


18. DỊU DÀNG XUÂN

Lả lơi én liệng lưng trời
Hân hoan nắng mới hát lời gió Đông
Giọt sương tỉnh giấc mơ hồng
Long lanh bẩy sắc cầu vồng… lãng du

Mưa li ti hạt sương mù
Bồ câu nựng bạn gật gù ngoài hiên
Đầu làng rộn rã chợ phiên
Lộc non tíu tít lên miền… mùa xuân

Má hồng đương độ thanh tân
Mắt đen lúng liếng phân vân bao người
Hội xuân Quan họ gọi mời
Thơ yêu mắc cạn lưng giời tương tư

Dịu dàng từ thuở chân như
Đa đoan thi sĩ say từ… muôn năm.

Ái Nhân


Photo Tuan Ha Anh

Photo Tuan Ha Anh


19. CÂU HÁT QUAN HỌ

Em về múa với trống cơm
Thương bầy con xít bám rơm rạ chiều
Trăng nghiêng biêng biếc cánh diều
Đêm nghiêng tim tím mái rêu cổng đình.

Ta về tìm lại trúc xinh
Cây đa, bến nước lung linh bóng đò
Hoa mơ vẫn trắng dại khờ
Mướp xanh vẫn đắng, vẫn chờ đợi nhau.

Quê mình vẫn cháo, vẫn rau
Lời dân ca vẫn ngọt ngào nghĩa nhân
Bao năm bươn bả phong trần
Chạm câu quan họ bâng khuâng chín chiều...

Thanh Trắc Nguyễn Văn





20. ĐẦU NĂM NHẶT LÁ

Tôi ngồi nhặt đếm lá rơi
Niềm vui tao nhã là chơi một mình
Tình đôi khi ngại gặp tình
Không dưng mình tự ràng mình vào ai

Đầu năm nhẩm tính đúng sai
Tưởng khôn hóa lại bằng hai dại khờ
Ngoài kia cập nhật từng giờ
Tính toan thiên hạ dối vờ nghĩa nhân

Bây giờ banh bóng lộn sân
Người gom không khí lên cân bán liều
Dăm ba bài học giáo điều
Không làm nhụt chí nắng chiều nghiêng vơi

Tôi ngồi nhặt đếm lá rơi
Đừng bao giờ hỏi sao chơi một mình!

Trương Nam Chi



--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo Tuan Ha Anh (từ ảnh 14 đến 17) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :