Thứ Năm, 8 tháng 8, 2024
Thơ Lục Bát tháng 8.2024 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
31. ĂN CHÁO CÙNG MẸ
Lo sao chăm bẵm mẹ già
Lưng cơm dẫu mỏng, cháo hoa lại dày
Cuộc đời muối mặn gừng cay
99 tuổi giữa ban ngày, ngỡ đêm
Cò con đậu phải cành mềm
Câu ca dao dạ xót thêm đến giờ
Mẹ cười như thuở còn thơ
Vầng trăng chiều khuyết cậy nhờ cháu con
Cái tôm cái tép gầy mòn
Chợ phiên chỉ kịp lon xon cửa ngoài
Bữa cơm độn sắn ngô khoai
Tép riu, cá vụn… cõng hoài rau dưa
Mẹ đi cấy, bố đi bừa
Đường về lã chã, nắng mưa cồn cào
Vó màn cất cả trăng sao
Khoai hà sắn sượng, gạo nào ăn đong?
Mẹ giờ gối mỏi lưng còng
Cháo nhừ thập cẩm răng long, nuốt dần
Mẹ rằng cháo mãi cực thân
Miếng cơm chắc dạ, tăng phần bình yên
Mẹ ơi xin chớ buồn phiền
Con cùng ăn cháo làm quen khi già.
Trịnh Toại
32. VU LAN NHỚ MẸ
Tháng bảy lại mùa Vu Lan
Phương Nam trời vẫn nắng tràn nơi nơi
Xa quê nhớ mẹ, mẹ ơi
Vu lan ngoài ấy chắc trời đang mưa
Hình dung bóng mẹ ngày xưa
Đồng xa lăn lội, chợ trưa tảo tần
Thoắt rồi hơn tám mươi xuân
Giờ đây bóng mẹ cuối sân đổ gầy
Lao xao ngõ nhỏ heo may
Lá vàng đã rụng báo ngày sang thu
Vu Lan xa mẹ mấy mùa
Đáp đền năm tháng vẫn chưa đủ đầy
Sức tàn theo tháng theo ngày.
Nắng mưa,bão lũ, đắng cay trăm bề.
Mẹ như thuyền nhỏ sông quê
Thuỷ chung bến cũ, chẳng về bến xa.
Vu Lan nhớ mẹ thương cha
Mùa báo hiếu nữa con xa mẹ hiền.
Hồ Đình Bắc
33. TÌNH CHIỀU
Ánh mờ nắng nhạt cô liêu
Lang thang mỏi gót đường chiều bóng hoang
Ngẩn ngơ hồn đá lang thang
Hàng dương thầm lặng lá vàng rơi rơi
Thẫn thờ hình bóng đơn côi
Phút giây lưu luyến bồi hồi vòng tay?
Xa vời góc bể chân mây
Ngóng hoài… thổn thức tỉnh say mơ màng
Rừng chiều xanh ngát mênh mang
Ô xòe thấp thoáng ngỡ ngàng bóng em
Thầm mơ nụ ấm thơm mềm
Vấn vương giây phút… giữa miền chênh chao!
Bâng khuâng nỗi nhớ dâng trào
Tình chiều thăm thẳm... lạc vào hoàng hôn!
Phạm Tự
34. MẸ ƠI
Mẹ xưa không mặc yếm đào
Có dăm mụn vá khác nào áo hoa
Cả đời chả dám đi xa
Đồng chua ruộng trũng gánh qua đói nghèo
Con tôm cái tép bé teo
Bếp nhà thơm ánh lửa reo quanh nồi
Giờ đây cơm cỗ đủ rồi
Mẹ chê tất cả ngồi chơi tiên bồng.
Ngân Hậu
35. THU SANG
Thu sang ngắm bông cúc vàng
Bỗng dưng khao khát có chàng kề vai
Bao ngày thấp thỏm chờ ai
Thu về thỏa nguyện đêm dài người ơi
Thu sang hồn cũng chơi vơi
Nhớ thương, thương nhớ một thời rất xa
Tình trên “phây” vẫn đậm đà
Xế chiều ai cũng thiết tha mời chào
Tình xanh ai chẳng khát khao
Ngày nào cũng muốn ghé vào thăm anh
Được nghe hơi thở trong lành
Cùng nhau xây lai tình xanh thủa nào
Đỗ Đức Năm
36. KHÔNG ĐỀ
Chén nâng chén rót ngâm nga
Chữ rơi chữ rụng câu ca lạc vần
Đó đây cung bổng cung trầm
Đường cày bị lỏi đau thầm cho ai
Ngóng trông tri kỉ hôm mai
Tri âm chia sẻ dặm dài tương tư
Không mong rượu đẫy trà dư
Lòng ai khắc khoải se từ dệt thêu .
Đêm buồn nghe tiếng vạc kêu
Gió vo cành lá, nát điều nhắn nhe
Phận hèn mình nói mình nghe
Buồn riêng trang trải, mé hè đón trăng ...
Vũ Lựu
37. GIỤC
Vu Lan lại nhớ Mẹ Cha
Trở về quê chỉ còn nhà ... vắng tanh!
Sân vườn rêu cỏ mọc xanh
Con đi thơ thẩn vòng quanh một mình!
Bốn bề khung cảnh lặng thinh
Tìm đâu cho thấy dáng hình Mẹ Cha!
Cháu con sống ở nơi xa
Chỉ còn di sản nhà ta một thời!
Lặng thầm nước mắt con rơi
Muốn kêu một tiếng giời ơi!
Đỡ buồn! Ước gì Cha Mẹ vẫn còn
Con là một đứa trẻ con ngày nào
Bỗng nhiên trời đổ mưa rào
Hình như Cha Mẹ giục vào đi con
Thi Trà Thy
38. MẸ ƠI SẮP HẾT MÙA RỒI
Mẹ ơi sắp hết mùa rồi
Chợt thương tháng tám ngoài trời lá bay
Mẹ ơi sắp cạn tháng ngày
Từng ô cửa dở hoa cài nhện giăng
Trời mưa loang rách bóng trăng
Mắt khuya thăm thẳm buồn hoang dại buồn
Thanh xuân sắp trút cạn nguồn
Sợi đen sợi bạc đang cuồn cuộn xoay
Mẹ từ về phía chân mây
Con, đường xuôi ngược bụi đầy áo cơm
Mà trong sâu thẳm tâm hồn
Bộn bề nhặt chữ nghe xôn xao cười
Mẹ ơi sắp cạn mùa rồi
Con nghe nuối tiếc sắc trời thanh xuân.
Mạc Tường Vy
39. BÊN BỜ ĐẠI DƯƠNG
Chiều tà khói ẩn vào mây
Đàn chim ẩn giữa hàng cây ven đường
Chồn chân lãng tử tha hương
Ẩn vào đâu giữa phố phường lạnh tanh
Thèm ăn một bát cháo hành
Thèm nghe một khúc âm thanh đàn bầu
Bây giờ biển rộng trời cao
Biết làm sao, biết làm sao… bây giờ!
Có còn ai đợi ai chờ?
Ta đang tha thẩn bên bờ Đại dương
Nhói lòng sóng dội từng cơn
Bước đi một bước - đường trơn, dốc chiều!
Trịnh Duy Sơn
40. MAY MẮN
Anh sinh ra ở nhà quê
Đi qua trận mạc mà về Thủ đô
Trời cho một chút văn thơ
Vẻ vang thì ít ngẩn ngơ thì nhiều
Đôi khi nhắm mắt làm liều
Mà may mắn bỗng thành điều ngợi khen
Sống đời giản dị cũng quen
Kệ ai thủ đoạn bon chen hại mình
Tri ân đồng đội hy sinh
Ta còn kết nối nghĩa tình trái tim
Làm sao có thể lặng im
Cả thời tuổi trẻ không tìm được nhau
Thôi em đừng hẹn ngày sau
"Trái tim người lính" còn lâu mới già!
Đặng Vương Hưng
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh HariStudio minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét