Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2025
Thơ Lục Bát tháng 4.2025 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
21. VẺ ĐẸP HỒN NHIÊN
Nắng như là dải lụa mềm
Ai đem vắt giữa thảm thềm có xanh
Gió đâu nhè nhẹ, mong manh
Khẽ làm lay động những nhành liễu tơ
Con chuồn chuồn ớt ngây thơ
Nghiêng đầu ngơ ngác bên bờ rào thưa
Cảnh quê từ những ngày xưa
Tôi - em còn trẻ, chửa chưa biết nhiều
Bây giờ thì đã xế chiều
Mượn thơ vẽ lại những điều thơ ngây
Và rồi sẽ gửi lên “phây”
Nhờ lưu giữ vẻ đẹp đầy hồn nhiên.
Phạm Ngọc Lại
22. MẸ GIỜ NHƯ TUỔI THƠ XƯA
Mẹ giờ như tuổi thơ xưa
Bàn chân lẫm chẫm, gió mưa cuối chiều
Hay hỏi chuyện, thích nói nhiều
Lúa đồng còn mẩy, cơm niêu cháy vàng…?
Đồng Sau, Đồng Thượng, Đồng Cang*
Có còn ngày hội rộn ràng rạ rơm
Ai ơi thương cảnh thằng bờm
Chín trâu chẳng đổi, nắm cơm lại cười
Tình yêu ủ chín niềm vui
Hương thơm gạo mới, than vùi câu ca:
Trâu ta ăn cỏ đồng nhà…
Cháu con quần tụ đầy ba gian cười
Gần trăm tuổi một cuộc đời
Còng lưng một chút cho trời mãi cong
Sông còn có lúc đục trong
Sống thời Nhật Pháp mà lòng vẫn tin
Cách mạng Tháng Tám bùng lên
Mẹ làm liên lạc đi tìm tự do…
Quê hương đổi mới từng giờ
Bước chân ngắn lại, nhấp nhô vai gầy
Tình xưa, nghĩa cũ đong đầy
Mẹ ngồi niệm Phật ngàn tay, nguyện cầu…
“Một già một trẻ bằng nhau”
Câu ca thuở trước còn đau đến giờ.
Trịnh Toại
23. LÀ TÔI…
Là tôi bụi giữa vô thường
Vô ngôn - vô ngã dọc đường hành mê
Sắc - Không chung cuộc đi về
Bóng chiều đổ xuống trên bề bộn tôi
Là tôi dấu lặng bên đời
Cô đơn cuộc lữ đâu người tri âm?
Đi - Về suốt cuộc phù vân
Từ trong vô lượng bước lần chông chênh
Với tay gõ nhẹ cửa thiền
Thoáng hồi chuông độ vỡ miền tử sinh
Chập chờn trong cõi u minh
Tôi về tìm lại bóng mình thực hư
Luân hồi lạc bến chân như
Vừa tôi khẽ chạm bóng phù du tôi
Từ tôi nhập cuộc rong chơi
Trần gian khoác áo khóc cười đường mê
Là tôi ngụp lặn đợi về…
Võ Miên Trường
24. HÒ HẸN THÁNG BA
Tháng Ba Giỗ Tổ Hùng Vương
Anh vui hò hẹn người thương về cùng
Đường lên Phú Thọ thong dong
Cây xanh rợp bóng, núi sông hiền hòa
Nhớ xưa lớp lớp ông cha
Đổ bao xương máu cho ta đất này
Cháu con nay được vui vầy
Không quên ân nghĩa cao dày người xưa
Dâng hương thành kính phụng thờ
Tổ Tiên gầy dựng cõi bờ Việt Nam
Trải bao cuộc chiến gian nan
Dân ta gìn giữ vẹn toàn giang sơn
Giữa vùng danh thắng nước non
Tiếng chim lảnh lót trên vòm cây cao
Lứa đôi ríu rít bên nhau
Nắng lên Đất Tổ dạt dào hương xuân!
Nguyễn Văn
25. TRÁCH YÊU
"Người đâu mà cứ vơ vào"
Mang tình một phía gửi trao một người
Bây giờ em thương anh rồi
Anh nghe lời trách bồi hồi tiếng yêu
Cây đứng thẳng, cành xiêu xiêu
Có con chim hót nắng chiều vấn vương
Nhịp tim dù đập khác thường
Trăm đường chỉ một con đường phải đi
Vườn quen còn loại hoa gì
Người không cho hái, thôi thì... nâng niu
Ở đâu ong bướm dập dìu
Ở đâu dành dụm chắt chiu chút tình
Dòng đời gặp bến yên bình
Cái còn, xin để cho mình cho ta
Sông dài gửi lại phù sa
Yêu thương gửi cái la đà chênh chao
Tạ ơn ai bảo vơ vào
Để đêm đêm được chiêm bao... cùng người.
Bùi Đăng Sinh
26. CỨ MONG NỢ MÃI
Nợ người đâu có bao nhiêu
Mà sao ngày cứ càng nhiều vấn vương
Hình như chỉ một lời thương
Hồi nao chung lớp chung trường chưa trao
Nợ người buổi nắng hanh hao
Ve kêu phượng nở xuyến xao tâm hồn
Hình như quên một nụ hôn
Khiến giờ chia biệt bồn chồn tâm tư...
Nợ người từ bấy đến chừ
Mái đầu đã bạc nhớ như in nào
Bao mùa muốn trả mà sao
Cứ mong nợ mãi... kiếp sau đền bồi.
Hồ Kim Công
27. PHIÊN PHIẾN TUỔI GIÀ
Tuổi già phiên phiến thế thôi
Đừng nên tính toán rạch ròi chi ly
Đừng nên hờn giận so bì
Sự đời phải trái đôi khi nhún nhường
“ Thiệt tính Nhu, Sỷ tính Cương”,
Già- cương tính quá dễ thường thiệt thân
Anh em xa, láng giềng gần
Sống cho phải đạo, sơ- thân vững bền
Già rồi, nhớ nhớ quên quên
Chớ ham giữ bạc giữ tiền làm chi
Người ta tranh luận những gì
Mình chưa đến nỗi “ Mũ ni” đứng ngoài
Nhưng còn ai đúng ai sai
Cũng nên giả bộ đánh bài…hò lơ
Khi vui chén rượu cuộc cờ
Khi buồn thả mấy vần thơ tang tình
Bao nhiêu năm sống giữ mình
Ra đi mà nhẹ tênh tênh là mừng
Lê Hải Châu
28. DÔNG BÃO THƯƠNG QUÊ
Đêm qua chờ gió dông về
Vẳng nghe tiếng trống vá đê đầu làng
Giật mình giấc mộng lang thang
Quờ tay lên trán mơ màng hái sao.
Thương quê nước ngập lưng rào
Dềnh dềnh bè chuối ngõ nào mà bơi
Cỏ cây sơ xác bời bời
Trái na quả mít thơm rơi góc vườn
Bà còng gánh bão bán buồn
Cây đa bung gốc nẻo đường nơi quê
Vẳng mùi khói bếp cơm khê
Áo nâu bóng mẹ nón mê che đầu
Vẫn còn tháng nhuận ngày ngâu
Lũ dâng hồng thuỷ nước sâu tràn bờ
Đêm dài trở lại tuổi thơ
Hàng tre vờn gió ầu ơ ngàn đời
Nhớ người quê mẹ xa xôi
Đàn cò chao liệng khoảng trời sáng trong.
Nguyễn Đức Vân
29. CÁNH CÒ CHỞ BAO DUNG
Cánh cò bay lả qua sông
Bao dung cõng cả tấm lòng mẹ xưa
Tháng năm nhuộm đẫm nắng mưa
Cò bay mỏi cánh vẫn chưa hết tình.
Ruộng lầy lấm mắt bình minh
Nhọc nhằn mẹ giấu vào hình dáng quen
Giật mình tiếng gọi tên đêm
Mẹ ru nhè nhẹ chắn bên bão bùng
Gió hun hút phía vô cùng
Cò chao cánh chở bao dung tháng ngày
Cuối vườn, giờ chiếc lá lay
Mẹ như lặng lẽ giữa hai bờ đời.
Như lòng mẹ cánh cò trôi
Qua nhiều giông bão vẫn ngời sắc trong
Bàn tay hứng lấy hư không
Cánh cò cõng đủ bao dung mẹ hiền.
Phạm Thúy Vinh
30. SÔNG THƯƠNG
Nhớ người đặt tên sông Thương*
Cho dài nỗi nhớ vấn vương xuôi dòng
Bên bồi thỏa nỗi ước mong
Để cho bên lở đục trong vơi đầy
Chiều nghiêng đổ nắng lên cây
Bến xưa in bóng thuyền gầy lặng im
Biết bao thương nhớ nổi chìm
Theo sông theo cả tình em lỡ làng
Có bao nhiêu bến đò ngang
Nhớ thương cách biệt phũ phàng sông xưa
Đôi bờ chan nắng, gội mưa
Người đi, kẻ ở, người đưa tiễn người
Ngàn năm sông vẫn đầy vơi
Vẫn xanh dòng chảy, vẫn trôi lững lờ
Vẫn con thuyền nhỏ mộng mơ
Chuyển thương, gửi nhớ đôi bờ sông Thương
Hồ Đình Bắc
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Tiệm Cổ Phục Hoàng Thành minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét