Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2025
Thơ Lục Bát tháng 8.2025 P.1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
1. VỀ MIỀN SÓNG VỖ
Rộn ràng em nhỉ Đồng Châu
Mang câu lục bát bắc cầu bến thơ
Đâu cần kết tóc xe tơ
Cứ vui huynh hữu lơ mơ giời đày
Tình say mà biển cũng say
Vía hồn câu chữ thả đầy sang nhau
Tóc sương mây, mắt táo tàu
Râm ran thi phú sắc màu nhân sinh
Vẫn đây hương lúa Thái Bình
Sông dài biển rộng, nghĩa tình bao la
Thơ ngân nga, biển ngân nga
Điệu chèo đan khúc dân ca êm đềm
Thơ hoà với biển và em
Rượu hoà môi mắt thắp lên lửa lòng
Cứ vui thoả chí tang bồng
Có say phố Hiến vẫn trông nếp nhà
Đồng Châu sóng vỗ hiền hòa
Rưng rưng một thủa quê ta Thái Bình.
Phạm Luyến
2. THU VÀNG
Nghe từ trong ngọn gió ru
Chút se se của mùa thu sắp về
Nắng vàng pha tím bùa mê
Thơm thơm màu mật tràn về khắp nơi
Long lanh sương thả đan cời
Đậu lên lá cỏ óng ngời ban mai
Mây lang thang nhởn nhơ cài
Dệt lên tầng thẳm cả hai mùa vàng
Ríu ran đàn sẻ bay ngang
Một vài chiếc lá khẽ khàng nhẹ rơi.
Sắc thu xanh biếc da trời
Xôn xao gió gửi những lời yêu thương.
Đỗ Thúy Nga
3. CHƠI VƠI
Khối tình ai nỡ buộc tơ,
Mỏng manh gió gọi nào ngờ gió lay.
Lá rơi không tiếng chia tay,
Cành đau ứa nhựa đắng cay nỗi niềm.
Ngậm ngùi lệ nhỏ từng phiên,
Như sông nén sóng giữa miền truân chuyên.
Ta mình nếu vẫn còn duyên,
Miền đau sẽ khép sẽ liền về sau
Nén vàng ai nỡ bảo thau,
Đoạn trường vết cắt nỗi đau dặm dài
Tìm về yên ấm ngày mai,
Khi lòng vơi giận nguôi ngoai mối sầu.
Tiếng lòng phong kín chôn sâu,
Nhành mai hé nụ nguyện cầu anh ơi !
Phượng Trịnh
4. NGỦ MÊ...!
Bao năm tàn cuộc nhỡ nhàng
Vén tay lại thấy võ vàng thơ ngây
Ngóng ra đêm mỏng sương dày
Đã qua mấy dặm ngàn ngày ngủ mê
Gập ghềnh thác động sơn khê
Nẻo chừng xuân biết đi về bao lâu
Sương giăng nhuộm bạc mái đầu
Thời gian gạn lại nỗi đau guộc gầy
Đêm nghe tiếng vạc gọi bầy
Lá vàng xao xác rụng đầy lối xưa
Gió mùa thương, gió mùa mưa!
Mong manh tấm áo mỏng thưa đợi chờ
Chiêm bao giấc mộng bơ phờ
Tỉnh ra mới biết sống nhờ chiêm bao!
Nguyễn Quỳnh
5. NỖI NIỀM
Mỗi khi tim đập rộn ràng
Bao nhiêu nỗi nhớ xốn xang hiện về
Thế rồi nổi chút đam mê
Trách người bẻ gãy lời thề chốn quê
Bao lần khát vọng trở về
Nào đâu có thấy … não nề thở than
Cuộc đời sao cứ đa mang
Nỗi niềm xưa lại mơ màng bóng xưa ...
Đỗ Đức Năm
6. ƯỚC
Còn bao nhiêu nữa niềm vui
Còn bao nhiêu nữa nụ cười sáng trong?
Ước mơ xanh mướt trong lòng
Ngọt ngào chờ đón như sông nước đầy
Dù giờ tóc đã mây bay
Gối mòn chân mỏi loay hoay chuyện đời
Trái tim còn đó chơi vơi
Nhịp tim ấy vẫn theo đời đi qua
Tuổi này ghi "mác" TUỔI GIÀ
Trăm điều dang dở lướt qua nghẹn lòng
Còn bao nhiêu nữa để mong
Nhiều điều như ý thong dong tuổi nào?
Biết là muôn sự muôn màu
Buồn đi từ giấc chiêm bao buồn về
Trút đà cạn kiệt đam mê
Suối yêu thương đã tràn trề tháng năm
Thôi còn mãi đó trăng rằm
Khuyết tròn cả đến nghìn năm như... đời
Âm thầm, lặng lẽ không lời
Miệt mài rải sáng đất trời ủi an
Thiệt- hơn, ngọt- đắng nhân gian
Biết đâu địa ngục thiên đàng là đâu
Ví dầu ví dẫu ví dâu
Kho đời hãy cứ ước cầu đầy vui...
Nguyễn Phước Hiếu
7. PHÙ DU
Phù du gió - phù du mây
Phù du hoa lá, cỏ cây, cuộc đời
Phù du - một khóe môi cười
Phù du - một ánh mắt người trong mơ!
Đỗ Anh Thư
8. NHÌN LẠI..
Một ngày - níu bóng thời gian
Ngoảnh đầu nhìn lại - xốn xang phận người
Nếu mai thật có luân hồi
Xin làm mây gió lưng trời lãng du.
Đỗ Anh Thư
9. NỖI NGƯỜI MANG THEO
Ngày cao rộng dải mây bay
Gió neo vành mắt vương đầy phù sa
Những ngày lũ tắt trên da
Nhão nhoèn đất khát, lưng nhà ôm cây
Làng giờ trơ đáy ngập đầy
Xác thân bèo rác đọa đày nắng khiêu
Bước lòng nhói đốt chân xiêu
Dạt trôi phận củi tiêu điều đi hoang
Tiếng thơ mặn đắng mùa vàng
Rau màu hoa trái sao màng bội thu
Lớp bùn đau vết sương mù
Đọng đêm núi thảng gió lùa cơn mơ
Cuốc dày sâu lớp lằn khô
Lời thương gửi lại nhấp nhô nghìn trùng
Suối gằn thác chảy rưng rung
Lẫn trong tiềm thức ru từng cơn đau
Cánh đồng gieo giấc mùa sau
Bao giờ quê bén thêm màu xanh non
Hỏi cây rạc nhánh khô mòn
Mái nhà khẽ thở, chưa tròn dấu tranh
Chang từng lớp lớp sâu mành
Gom mùa bão tố qua nhanh nẻo đời
Niềm sông cứ chảy sông ơi
Xin đừng xô dạt nỗi người mang theo.
Dương Thắng
10. ĐÈN TRỜI NGUYỆN ƯỚC
Mẹ là bờ cát mộng mơ
Con là ngọn sóng gối bờ bình an
Mẹ là bóng mát mây ngàn
Che con bớt nỗi gian nan đường đời
Tình Cha nước rộng biển khơi
Thỏa thuê con lội cả đời mang ơn
Tình cha nặng tựa Thái Sơn
Dày công dưỡng dục tiếng thơm để đời
Vu lan con thắp đèn trời
Nguyện cầu trái đất muôn nơi thanh bình
Bách gia trăm họ khang ninh
Vẹn bề hiếu đạo tấm tình đôn thêm
Đèn ơi! Nhé hãy bay lên
Lung linh ước nguyện êm đềm cháu con
Tấm lòng hiếu thảo vuông tròn
Vân Thanh, Bồ Tát ngài còn chứng tâm
Tình Cha nghĩa Mẹ ươm mầm
Con con, cháu cháu phúc lâm khang trường
Mẹ, Cha ngời sáng vầng dương
Đèn trời nguyện ước soi đường cháu con...!
Phượng Trịnh
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Đỗ Hương Ly minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)













Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét