Thứ Bảy, 2 tháng 8, 2025
Thơ Lục Bát tháng 8.2025 P.2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
11. CHIỀU GIÊNG CAO NGUYÊN
Chiều Giêng
chút lạnh se lòng
Mây giăng triền núi
thinh không sợi chiều
Bờ hoang
thảng thốt chim kêu
Nôn nao nỗi nhớ
giọt chiều lặng rơi!
Thung xa
thấp thoáng bóng người
Quyện vào sương khói...
đá ngồi ngẩn ngơ!
Đất trời
nửa thực nửa mơ
Cao nguyên lặng lẽ
ý thơ say lòng...
Phạm Tự
12. CẢM NHẬN MÙA THU
Lá vàng rơi rụng ngoài hiên
Tâm tư xao xuyến lụy phiền tư lương
Tình yêu cứ mãi tơ vương
Ấp ôm kỷ niệm nhớ thương đong đầy
Chờ mong dáng vóc hao gầy
Tóc pha sương tuyết đổi thay ít nhiều
Mùa thu ép lá tình yêu
Gởi trong lưu bút sớm chiều mở xem
Muốn cho cuộc sống êm đềm
Trăng soi sáng tỏ bên rèm ngóng trông
Tin nhau hãy đợi gió đông
Cùng nhau sánh bước tình nồng thắm tươi
Phan Thị Hạnh
13. LỜI ĐỂ LẠI
Khi nào lòng đất gọi về
Không mang chi hết bốn bề thênh thang
Sơ vin ngon giấc nhẹ nhàng
Công, tội gánh gửi khói nhang lên trời
Xin em đừng khóc lệ rơi
Mà nặng lòng đất ở nơi anh nằm
Cầm tay già nửa trăm năm
Lội sông, vượt biển nuôi tằm ươm tơ
Chúng mình dệt trọn ước mơ
Cháu con thơm thảo phụng thờ Tổ Tiên
Thanh thản về giới “người hiền”
Có chi mà phải buồn phiền nữa đâu ?
Ta đi đừng nghĩ là đau
Mà đem vàng mã bắc cầu âm dương
Tiễn đưa về đất bình thường
Để ta vui ngắm đoạn đường đã qua
Họp nhau ngày giỗ hương hoa
Lon bia ly rượu gọi là tâm linh
Ta về nhập bóng vào hình
Độ trì bè bạn, gia đình, làng quê…
Lê Thuận
14. HOA CẢI VỀ TRỜI
Tôi về lại bến sông xưa
Khi mùa hoa cải cũng vừa đi qua
Dòng sông vẫn chảy hiền hòa
Mà sao Bến Đợi người như là chơi vơi
Phải chăng hoa cải về trời
Tìm đâu để hỏi những lời của em
Trải lòng suy nghĩ mà xem
Chỉ hoa cải biết là em nói gì
Vầng trăng chưng kiến lời thề
Biển trời mây cứ bộn bề ngẩn ngơ
Thế là ta phải đợi chờ
Hỏi mùa hoa cải bao giờ về đây?
Vương Bảo
15. TA VỀ NHẶT CHÚT VÀNG THU
Ta về mót lại tình xưa
Ngày em rấm rức mà chưa dám gì
Bần thần xa bước chân đi
Để giờ tóm tém còn gì trao nhau
Ta về vá lại miền đau
Thòm thèm cái thủa cháo rau mà tình
Tiếc chưa... táo rụng sân đình
Biết đâu em ý mần thinh là ừ
Ta về nhặt chút vàng thu
Giấu trong khao khát đến từ ngày xưa
Dọc dài sớm nắng chiều mưa
Ước gì loáng thoáng lưa thưa cũng liều
Ta về đếm lại bùa yêu
Một... hai... ba... bốn, ơ nhiều thế a
Đêm trăng nhu nhú ngọc ngà
Tội ta cái gã thật thà dở hơi
Ta về bên dậu mùng tơi
Tiếc ư...ừ...tiếc của giời bỏ không
Khù khờ thi phú ăn đong
Bây giờ đến bữa lại mong đậy vào
Đắng cay ngược phía ngọt ngào
Định về mót thiếu mà sao thấy thừa
Mặc đời ngúng nguẩy đòng đưa
Ta giờ như cải muối dưa rầu rầu.
Phạm Luyến
16. CƠN GIÔNG CHIỀU
Lạ kỳ buổi sáng hanh hao
Mây giăng như thể lụa đào lửng lơ
Mấy ai học được chữ ngờ
Sấm ran từ phía biển vô ùng oàng
Cơn mưa dữ dội tràn ngang
Gió xô mạnh, chiếc đò ngang trùng chiềng
Nước như suối chảy ngang đường
Ngổn ngang lá đổ cành vương vật vờ
Đôi người giương vội chiếc ô
Đôi người nán lại muốn chờ tạnh cơn
Gió xô theo gió dập dồn
Ngớt cơn, rồi lại nặng hơn lúc đầu
Nước dồn ứ cả vườn sau
Nước dâng ngập cả chân cầu bê tông
Lúa non rạp cả ngoài đồng
Ruộng nào tốt quá, nặng bông đổ nhiều
Cơn mưa kéo quá nửa chiều
Tạnh mưa, trời lại trong veo sắc trời
Lê Hải Châu
17. THĂM CON
Chiều thăm con gái vội vàng
Ấm trà uống dở, ngổn ngang Xuân về
Nhìn con lòng lại bộn bề
Lo âu giờ học thêm nghề Âu lo
Trời sinh tép, trời sinh cò
Trời sinh bố để chèo đò đưa con
Đi men theo trái đất tròn
Để xem cuộc sống cỏn con thế nào...
Nguyễn Vĩnh Tiến
18. LỜI THỀ DỐI GIAN
Tôi nghe trong gió lời thương
Đưa tôi trở lại thiên đường tuổi thơ
Một lời hứa hẹn vu vơ
Mà sao suốt kiếp đợi chờ trông mong
Lời em như một dòng sông
Khi ra tới biển là không trở về
Tin em hồn mãi u mê
Bao năm chờ đợi tái tê cõi lòng
Hết thu rồi lại sang đông
Tin em biền biệt tim hồng héo hon
Người xa hạnh phúc đâu còn
Mưa lùa gió thổi mỏi mòn xót xa
Thời gian kỷ niệm không nhoà
Tình thơ cảnh mộng trăng tà sầu vương
Tuyết rơi phủ kín mùa thương
Nhìn sông ngắm biển đoạn trường lệ rơi.
Nguyễn Kim Long
19. THU NHỚ
Thế là thu đã đến rồi
Vọng nghe tiếng mẹ ru hời ngày xưa
Ngọt ngào lời mẹ sớm trưa
Ấm lòng con đến bây giờ chưa phai
Thân gầy vóc hạc mảnh mai
Lời ru vang vọng trúc mai bên thềm
Tiếng chim ríu rít ngoài hiên
Nắng thu soi rọi một miền quê hương
Thu về niềm nỗi nhớ thương
Xa hình bóng mẹ dạ vương vấn sầu
Mẹ đi từ ấy đã lâu
Thu về con lại khắc sâu nỗi niềm.
Đỗ Đức Năm
20. NGƯỜI CHƠI ĐÀN BẦU CỦA LÀNG CHÙA
Cài khuy
Xõa tóc
Cúi đầu
Ngập tràn trời đất nỗi sầu thế gian
Phận người hay phận cây đàn
Một dây cô độc dậy ngàn tiếng đau
Khúc xưa gãy mấy nhịp cầu
Khúc nay đứt tóc trên đầu biệt ly
Ôm đàn gạt lệ người đi
Trăm năm còn vọng chút gì cố hương
Mang thân trôi dạt dặm trường
Soi gương thì khóc, đập gương lại cười
Đêm đêm ngồi tựa bóng người
Gẩy lên một khúc vọng mười kiếp sau.
Nguyễn Quang Thiều
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Lương Thùy Linh minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét