Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2020

Thơ Lục Bát tháng 7.2020 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ áo xanh 2 dây

23. HẠ VỀ

Núi non là núi non này
Tây Nguyên thăm thẳm - Mưa dày - Hạ sang
Níu chân em với buôn làng
Tân Rai, Tân Lú… mơ màng Đambri

Chuông chùa Pháp Ấn Linh Quy
Biển mây trắng xóa tình si Đại Bình
Lụa là Bảo Lộc tươi xinh
Chè thơm tỏa nắng lung linh Đại Lào

Em từ miền đất ca dao
Mang câu quan họ ngọt ngào vào đây
Tơ duyên cùng với đất này
Cà phê đắng ngọt đắm say lòng người!

Bảo Lộc phố núi ai ơi
Đèo nghiêng dan díu đất trời gần, xa
Thác Đamb’ri cứ ngân nga
Ngàn năm nức nở tình ca ngọn nguồn

Hạ về - Xin ghé môi hôn
B’lao lại cứ bồn chồn B’lao…

Hà Bình Minh


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng, hoa hướng dương


Thiếu nữ áo yếm vàng váy trắng

24. THÌ THẦM TÊN EM   

Muốn về thăm lại quê em
Bước chân níu những khát thèm lời thương
Mặc cho cơn gió bên đường
Nâng bao sợi nắng còn vương áo nàng.

Lời thề xưa tóc xoã ngang
Đội mưa, tắm nắng cho chàng thầm thương
Đưa tay anh vín má hường
Đặt trên ngọn gió tình vương ngọt ngào.

Ngước lên về phía trăng sao
Tay tôi như đã chạm vào tóc mây
Nhẹ hôn đôi má đỏ hây
Thêm hương bồ kết rơi đầy giấc mơ.

Đón em trong những đợi chờ
Hạ vơi mà vẫn thẫn thờ gọi tên…!

Hoàng Minh Thuận


Thiếu nữ áo dài vàng

25. CÕI MÔNG LUNG

Ngoài trời không nắng thì mưa   
Đôi khi ngấn ngẩn chưa trưa đã chiều
Một mình xóm vắng hắt hiu
Nhớ thương ai để rong rêu bám đầy!

Vô thường như một áng mây   
Ai cầm kham khổ qua đây lững lờ
Ai phơi xưa cũ đôi bờ
Tìm gì sao cứ ngẩn ngơ lạ lùng!

Mất gì trong cõi mông lung
Sông về đến biển còn mong tìm gì
Cây kim đáy bể cố tri
Ai nghiêng cay cực đổ đầy lối xưa!

Phạm Ánh


Thiếu nữ áo dài trắng

26. CHẠM CHIỀU

Chiều mưa rơi trắng cánh đồng
Nghe đâu tiếng gió thinh không thét gào
Bên hàng dậu đổ tàu cau
Mái hiên rách một khoản vào thềm rêu

Trời mưa rượu ấm bên chiều
Một thôi thêm nữa thật nhiều giọt cay
Môi mềm ngọng nghịu cơn say
Nửa chung tiễn nửa cuối ngày quằn cong

Hạt mưa ướt sũng cầu vồng
Những vàng xanh đỏ đậu trong mắt buồn
Câu hò chín nhớ mười thương
Chừng như xa lắm con đường cõi xưa

Cơn mưa tính tuổi ngày mùa
Chưa sang thu đã già nua bóng trời
Chạm chiều chén rượu đầy vơi
Run run tay rót mảnh đời vào tim?

Duyên An


Thiếu nữ đứng tựa tường, áo dài trắng
27. THƠ TẦM BÓP

Cao lương mỹ vị gì đâu
Chỉ là Tầm Bóp Mộc Châu bụi bờ
Phận hèn mép ruộng nương ngô
Tấm thân cỏ dại trâu bò giẫm lên

Khổ thì nhớ, sướng dễ quên
Một thời sổ gạo trắng đêm xếp hàng
Ngô răng ngựa, ngọn khoai lang
Bát canh Tầm Bóp mẹ chan nắng chiều

Mẹ thành mây trắng phiêu diêu
Bạc đầu con xé tín điều vu vơ
Ngẫm lời mẹ dặn ngày xưa
Vua ban châu ngọc gươm lùa đằng sau

Bát canh rừng núi Mộc Châu
Mới hay đắng trước ngọt sau là đời
Câu thơ gan ruột của tôi
Như rau Tầm Bóp, ai người sẻ chia.

Phạm Xuân Trường


Thiếu nữ áo dài trắng nón lá

28. MÌNH ƠI!

Chỉ là hai tiếng "Mình ơi"!
Mà sao tha thiết như lời trong tim
Bao nhiêu ngày tháng lặng im
Mình ơi! Thương nhớ hãy tìm đến nhau...

Bây giờ và cả mai sau
Tình yêu của lính còn lâu mới già!
Mình ơi! Dù có cách xa
Hãy tin nhau nhé như là cùng đi...

Tiếng Việt ta thật diệu kỳ
"Mình ơi!" Là đủ cần gì nhiều đâu!

Đặng Vương Hưng


Thiếu nữ áo dài trắng, dễ thương

29. THÂN CÒ

Bước chân xuống ruộng còn run
Đàn cò phơi trắng, nắng ngùn ngụt trưa
Mẹ tôi đi cấy lúa mùa
Ống cao ống thấp giắt cua cạp quần

Phúc ân mong đổi chút phần
Cha tôi chinh chiến mấy lần bình an
Sáu con như lũ vịt đàn
Hạt cơm cõng sắn sẻ san tháng ngày

Thay trâu mẹ kéo mẹ cày
Tháng Năm tôm tép còn say nước đồng
Nửa thương con, nửa thương chồng
Thân gầy lặn lội vai gồng gió mưa

Sang chiều mà chẳng thấy trưa
Ra đồng từ lúc còn thưa tiếng gà
Nhá nhem mới được về nhà
Thóc xay gạo giã vại cà lần đêm

Đèn soi quét cửa dọn thềm
Áo nâu bạc nắng lại mềm giọt sương
Ngả lưng sợ động thang giường
Muốn yên giấc ngủ mẹ nhường cho con.  

Nguyễn Quỳnh


Thiếu nữ ngồi áo dài xanh

30. THƯƠNG THAY

Thương thay cái chữ ngoằn ngoèo
Cái tình thẳng tuột tôi đeo vào lòng
Thương thuyền chèo chống ngược dòng
Thương người xa vắng chờ mong cả đời

Thương niềm tin cố rạng ngời
Trong tim gầy héo rã rời nhịp đau
Thương Trầu nhung nhớ buồng Cau
Thương hoàng hôn đổ, chim mau về ngàn

Thương nhạc sầu lạnh cây đàn
Trăng thu vàng úa chợt tàn giấc mơ
Thương ai đứt đoạn đường tơ
Cô đơn một bóng vật vờ canh thâu

Thương câu hỏi biết tìm đâu
Niềm tin hạnh phúc chìm sâu chốn nào?
Người về nương bóng non cao
Tôi mò đáy biển ngọc nào cho Thơ.

Vũ Kim Thanh


Thiếu nữ đứng vịn tường áo dài hoa

31. BÙI NGÙI

Lâm Thao…  Quê cũ tôi về !
Nỗi niềm da diết … bộn bề đa mang!
Buồn vui… tâm sự ngổn ngang
Xa quê nỗi nhớ họ hàng chia xa…

Bùi ngùi nhớ tới Mẹ - Cha
Bữa cơm mùa gặt gọi là có thôi
Con đông - sắn ghế đầy nồi
Bữa thường chỉ một lần sơi gọi là…!

Giờ Cha - Mẹ đã đi xa
Gạo thơm, cơm mới nuốt mà khó trôi.
Thương Cha - Mẹ… cả một đời
Gặt về hạt lép hạt rơi mủi lòng…

Mênh mông thảm lúa xanh đồng
Niềm vui đổi mới… ai không trở về…?
Chạnh lòng da diết nhớ quê
Gạo thơm, cơm mới mà nghe bùi ngùi…!

Ngô Thái


Thiếu nữ ngồi bồn tắm

32. MẸ THÀNH CỔ TÍCH

Con về Mẹ đã xa rồi
Nắng vàng vọt tắt đỉnh đồi hoàng hôn
Lá chiều rười rượi cô thôn
Mưa thu rưng rức khóc hồn ca dao.

Con về cầu ván bờ ao
Bắt con đom đóm thả vào tuổi thơ
Tuổi thơ có tiếng ầu ơ
Có vòng tay Mẹ bồng chờ trăng lên.

Con về hỏi nhớ tìm quên
Đồng sâu, ruộng cạn đâu tên của mình?
Nổi trôi cũng kiếp lục bình
Câu thơ giờ lạnh sân đình heo may.

Con về thấy Mẹ trên mây
Một đời gồng gánh vai gầy cỏ lau
Bướm bay tang trắng vườn cau
Mẹ thành cổ tích
Miếng trầu ai têm?

Thanh Trắc Nguyễn Văn


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng đọc sách

33. NỢ...

Hình như anh vẫn nợ em
Ly trà đá với que kem bốn mùa?
Như ngày hai đứa lên chùa
Ăn trộm trái chín mà đùa còn xanh

Hình như em cũng nợ anh
Niêu cơm gạo mới bát canh cua đồng
Như hôm chơi giả vợ chồng
Nói rằng yêu quá mà không hiểu gì!

Tuổi thơ theo tháng năm đi
Bao lần mắc nợ nhiều khi quên đòi

Đặng Vương Hưng


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng, hoa sen

34. EM NGỒI THÊU TRANH

Cây kim với sợi chỉ màu
Em ngồi thêu những nông sâu cuộc đời
Rồi tranh đi khắp muôn nơi
Cho ai đất khách thấy trời cố hương

Tre xanh rủ bóng bên đường
Vó bè thấp thoáng dòng mương cuối làng
Em ngồi thêu những dọc ngang
Trời xanh, mây trắng, lúa vàng, trăng lên

Em ngồi thêu nhớ vào quên
Nén nhang Mẹ thắp gọi tên con mình
Ban thờ ngọn nến lung linh
Chỉ màu lớp lớp nên hình nước non

Cho ai thấy mất là còn
Cây kim thoăn thoắt vuông tròn hiện lên
Đảo xa gần với đất liền
Đây là máu thịt Rồng Tiên ngàn đời…

Đường kim mũi chỉ em tôi
Buồn vui từ những cuộc đời vào tranh
Chỉ màu từng sợi mỏng manh
Mồ hôi nhỏ xuống mà thành quê hương.

Nguyễn Thị Loan


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng, hoa sen

--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :