Thứ Bảy, 4 tháng 7, 2020

Thơ Lục Bát tháng 7.2020 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ nằm áo dài trắng

35. SỢI THỜI GIAN

Dệt nên từ sợi thời gian
Tặng ai tấm áo mà tàn tuổi xuân

Giọt vàng lênh loáng trên sân
Giọt buồn đằng đẵng mấy lần đầy vơi

Giọt thời gian... giọt tinh khôi
Rót vào nỗi nhớ rối bời lòng ai

Chẳng sờn cũng chẳng có phai
Tình yêu qua tháng năm dài vẹn nguyên!

Phạm Huy Liệu


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng quần hồng

36. NHỚ NHÀ

Bần thần trước cổng nhà ta
Dám đâu vào cửa vào nhà mẹ ơi!
Nhà xưa đã bán đi rồi
Ba gian lạnh vắng đầu hồi sương sa

Cây hồng cây ổi cây na
Một mình tựa bóng nghĩ mà xót thương
Cầu ao kê lệch. Con đường
Còng lưng dáng mẹ vẫn thường đi qua

Con giờ lưu lạc phương xa
Mỗi khi trở lại thăm nhà thăm quê
Chập chờn như tỉnh như mê
Bao nhiêu cay đắng hiện về ngày xưa...
 
Ước gì bình lặng gió mưa
Ngọt bùi cùng mẹ rau dưa tháng ngày!

Phạm Ngọc Khảnh


Thiếu nữ áo dài trắng

37. BỖNG NHIÊN

Bỗng nhiên trời đổ mưa đêm
Ngoài hiên lá rụng ướt mềm nỗi đau
Bỗng nhiên gà gáy bắc cầu
Năm canh vật vã vò nhàu gối chăn

Bỗng nhiên thương bụi rau răm
Một đời cay đắng phải chăng ngậm ngùi
Bỗng nhiên nhớ vị lạc bùi
Cái thời nức nở, cái thời gió đưa

Bỗng nhiên thương vãi quét chùa
Tay vàng cán chổi mà chưa thành mình
Bỗng nhiên mơ bóng lung linh
Dìu đêm vào cõi vô hình gió hoang

Bỗng nhiên cơn lốc tạt ngang
Cửa quên không đóng bẽ bàng đổ cong
Bỗng nhiên thương gái nạ dòng
"Trời mưa bong bóng phập phồng ngoài sân"

Nguyễn Thị Thúy Ngoan


Thiếu nữ áo dài trắng

38. EM ĐÃ ĐI RỒI

hững toan lấy gió buộc mây
Lấy mưa buộc nắng, lấy ngày buộc đêm
Lấy buồn buộc những nỗi niềm
Đắng cay tủi nhục, hờn ghen thất tình

Em ơi duyên phận chúng mình
Tự dưng sinh sự, sự sinh nhỡ nhàng
Giận vì có kẻ chen ngang
Buồn vì em đã quẳng vàng xuống sông

Cái hôm em bước theo chồng
Miệng cười hớn hở lòng không gợn buồn
Tôi ra đứng ở đầu thôn
Cắn răng quên những nỗi buồn vu vơ

Biết thua - tôi đã hạ cờ
Tiễn em - nợ một vần thơ hẹn rồi
Thơ về phận hẩm duyên ôi
Bởi ta nghèo khó, nên người bỏ ta

Pháo mừng còn rải đầy hoa
Áo xiêm xúng xính, thế là em đi

Lê Hải Châu


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng

39. LÁ RỤNG SÂN CHÙA

Chiều xuân lá rụng sân chùa
Em không phải sãi mà khua chổi đều
Kinh cầu phủ kín mái rêu
Chuông ngân xé vụn bao điều đa đoan

Nơi đây tâm tĩnh niết bàn
Nâu sồng em mặc xóa tan duyên cười
Sân chùa lá rụng hoa rơi
Đừng khua chổi nữa rối bời lòng anh.

Nguyễn Sơn Thủy


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng

40. LỜI HỨA TRƯỚC BIỂN

Buông tay, rồi níu kéo nhau
Lời hứa trước biển nỗi đau vô bờ
Mênh mông ngàn vạn sóng xô
Những lời thề ấy bây giờ ai quên?

Lẻ loi trước biển mình em  
Gió theo sóng vỗ biển đêm rì rào
Tình đầu em đã gửi trao
Phải chăng theo sóng vỗ vào hư vô

Biết bao đợt sóng vỗ bờ  
Biết bao lời hứa bây giờ về đâu
Tháng năm mòn mỏi niềm đau
Có theo con sóng bạc đầu trắng đêm?

Mịn màng bờ cát là em  
Biển thì vẫn thế êm đềm vô tâm
Chỉ em với biển khóc thầm
Lời xưa em chọn gửi nhầm tim anh.

Hồ Đình Bắc


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng

41. KHÓI SƯƠNG

Úa vàng ngọn gió heo may
Vàng trong xác lá vàng bay cuối trời
Thu vàng, vàng ánh trăng rơi
Tượng đồng, bia đá hồn phơi trăng vàng

Con chuồn vàng lướt bay ngang
Kéo buồn tênh với tuổi vàng đến nhanh
Cuối ngày vàng nắng hanh hanh
Mộng vàng xưa đã tan thành khói sương.

Trần Tích Thiện


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng cầm hoa

42. MIỀN HẠ

Nắng vàng từ cánh đồng xa
Bờ đê ai thả ngân nga sáo diều
Lời ru mắc cạn lưng chiều
Ngu ngơ đi nhặt nắng điều che mưa

Hè nào ai đón, ai đưa
Tinh khôi áo trắng em vừa qua đây
Phượng hồng, má thắm hây hây
Xốn xang ngực nắng, trăng đầy… chiêm bao

Tóc dài, da trắng, cổ cao
Gót sen líu díu bước vào tháng năm
Em cười mắt nguýt ánh răm
Ta mơ ôm ánh trăng rằm hân hoan

Hạ về phượng đỏ râm ran
Nhớ ai thổn thức ve than nỗi niềm
Tương tư em - nụ cười hiền
Bâng khuâng lau trắng trên miền tháng năm.

Ái Nhân


Thiếu nữ áo 2 dây đen

43. BẾN XƯA... NGƯỜI XƯA

Bến xưa chẳng thấy người xưa
Ta ngồi đan gió, bện mưa, hóng trời
Bao giờ con nước ngừng trôi
Để cho tĩnh lặng nói lời mây mưa

Người xưa chẳng đến bến xưa
Lon ton sợi gió, đung đưa phất cờ
Vài tia nắng mảnh lơ thơ
Bến xưa ơi! Cứ hững hờ thế chăng?

Sông thì vẫn đục, vẫn trong
Bến thì vẫn đó, còn lòng khôn nguôi
Lời thề ngày ấy đánh rơi
Bến xưa ơi có thấu lời người xưa

Nguyễn Văn Thích


Cô bé chơi búp bê sau tấm màn rách


--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :