Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2020

Thơ Lục Bát tháng 11.2020 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ áo dài trắng ngồi cầu ao

11. ĐÒ CHIỀU

Ngày vơi nhỡ chuyến đò sang
Chân men bên luống cải vàng bến sông
Ngút ngàn hoa mới lên ngồng
Hoàng hôn gác mái chèo đông đợi người

Phù sa đỏ mật non tươi
Nón che chẳng kín nụ cười làm duyên
Gập ghềnh trải bước trăm miền
Vẫn thương nhớ lúm đồng tiền thuở xưa

Bỗng trời vắt nước cơn mưa
Chấp chênh lỡ bước cả trưa tới chiều.

Lại Quốc Biểu


Mùa đông ngồi băng đá


Thầy đồ

12. NGƯỜI THƠ

Người thơ ăn nói nhẹ nhàng
Dáng đi nét chữ khẽ khàng, khoan thai
Chẳng thơm cũng thể hoa Nhài
Chuyện thời thế chỉ một vài câu thôi

Thế nhưng biển hóa thành đồi
Bao cây cổ thụ đến hồi lung lay
Tưởng rằng ấy chỉ khen hay
Đâu ngờ gió nhẹ thổi bay ngai vàng.

Người thơ ý tứ mênh mang
Đất cao trời thấp mơ màng gió mây
Đôi khi nói ở nơi đây
Ai dè gió bão chết cây Hà Thành.

Chỉ mong canh ngọt, cơm lành
Đời vui tựa một bức tranh sớm chiều
Yêu thì yêu đến quá nhiều
Ghét thì lỡ uống thuốc liều cũng không.

Tự tin tát cạn biển Đông
Lạc quan bắc cả cầu Vồng ...sang nhau.

Hoàng Đình Tư


Thiếu nữ ngồi áo yếm nâu, lá sen

13. HƯƠNG SẤU LÀM MƯA

Chiều say mật gió rơi đầy
Tóc xanh vướng nụ sấu ngày nhớ mưa
Tiếng xào xạc lá lưa thưa
Vàng rây góc phố ai vừa bước qua…

Nguyên sơ cánh ngọc như là
Nhấp môi hôn nhẹ hít hà búp xây
Vị chua thanh mát làm say
Ngát thơm nhuộm áo em ngày đến thăm

Vòng tay ôm trọn đêm rằm
Nụ he hé nở chuốc trăng dịu mềm
Bông cài khuông nhạc suối êm
Ngàn hương sấu ngấm cả thềm mưa hoa.

Nguyễn Thị Quyên


Thiếu nữ áo yếm chơi banh đũa

14. KÍ ỨC

Áo cơm chìm nổi dòng đời
Gửi vào lục bát một trời bão dông
Ta về tìm lại bến song
Cào cào ,châu châu chấu cánh đồng tuổi thơ

Bao năm bụi phố mịt mờ
Dòng sông gột rửa giấc mơ phố phường
Ta về tìm lại yêu thương
Bờ tre mái rạ con đường thân quen

Sân đình vằng vặc trăng đêm
Trò chơi rồng rắn êm đềm đồng dao
Ta ngồi ngửa mặt đếm sao
Một ngôi sao sáng…ngôi nào lẻ đôi

Hương cau thơm ngát khoảng trời
Sáo diều trầm bổng như lời mẹ ru
Tháng mười xanh cốm mùa thu
Quê ơi hai tiếng mịt mù xa khơi

Bây giờ làng hóa phố rồi
Câu thơ thương nhớ một thời đã qua.

Nguyễn Thị Loan


Thiếu nữ áo dài trắng mang kính đen

15. VỀ LÀNG

Về làng đừng nói dại khôn
Khi bàn chân mượn bờ thôn làm chiều
Dại khôn còn có bao nhiêu
Tung lên theo gió làm diều tháng tư

Về làng đừng trách ngoan hư
Ngoan hư ngày ấy cũng từ đây ra
Người ngoan chết chiến trường xa
Kẻ hư ngất ngưởng những ba bẩy tầng

Về làng đừng giận bước nhầm
Bước nào thì cũng thăng trầm vậy thôi
Có bước ghềnh gập mồ côi
Có bước như được gió trời tung lên

Về làng tìm nhớ để quên
Và xin được trọ một đêm giữa trời
Trăng ơi xí xoá những lời
Ngày xưa khờ khạo đánh rơi cánh diều

Về làng chỉ ước một điều
Bàn tay chạm được thật nhiều ngày xưa

Vũ Ngọc Thư

Thiếu nữ đứng dựa tường áo dài trắng
16. VỚI AI…

Thuyền trăng một mái chèo ngang
Con sông dài rộng mênh mang bến bờ
Ai đang đứng đợi ngẩn ngơ
Có sang kịp chuyến hay chờ chiêm bao

Trăng lên chấm ngọn cây sào
Núi non mây khói nơi nào còn xanh
Chim sương đã ngủ ngon cành
Chân chưa rời chốn mong manh kiếp tình

Nụ hoa nào nở mà xinh
Xin ai một đóa cắm bình lên hương
Xốn xang tay chạm phấn hường
Nỗi niềm tý tách giọt sương nhỏ lòng

Ai chờ ai đợi ai mong
Ai đang chèo chống sào cong chuyến đò
Nếu là duyên phận trời cho

Xin đừng nặng nhẹ so đo… trăng tàn.

Nguyễn Lâm Cẩn


Thiếu nữ đứng dựa tường áo dài trắng

17. ƯỚC CHI?

Trẻ trai bay nhảy đẩu đâu
Cuối đời ước được cưỡi trâu, thả diều
Trẻ trai sóng gió trải nhiều
Cuối đời lại thích những chiều tắm sông

Trẻ trai ngang dọc tây đông
Cuối đời say với lội đồng bắt cua
Trẻ trai nặng nhẹ hơn thua
Cuối đời bầu bạn đò đưa lẩy kiều

Trẻ trai khao khát tình yêu
Cuối đời nuối tiếc… không liều trao nhau!
Trẻ trai mơ mộng sắc mầu
Cuối đời chắt lọc thẳm sâu tâm hồn

Trẻ trai chập chững dại, khôn…
Cuối đời gối mỏi chân chồn, ước chi?
Nhất tâm niệm Phật từ bi
Chuông ngân đồng vọng, sân si mở lòng!

Phạm Nhật Khoan


Thiếu nữ áo yếm lá sen

18. NHỚ THẦY

Ngày vui…nhớ tuổi học trò
Áo nâu, bút sách ngây thơ đến trường
Thầy dành tất cả tình thương
Lời vàng chữ ngọc mở đường, dắt tay

Ngày vui càng nhớ thương thầy
Mái trường ngày ấy hôm nay thế nào ?
Cây bàng chắc đã lớn cao
Còn hàng phượng vĩ hè nào trổ hoa

Bạn bè người ở, người xa…
Thầy tôi tóc phấn tuổi già nghỉ hưu
Thương thầy thời buổi gieo neo
Sáng lên dạ đói veo vẫn cười

Trưa về nhạt muối cơm vơi
Bát canh trong vắt cuộc đời vô tư
Tối chong đèn viết “Toàn thư”…
Thấm bao trí tuệ cộng trừ nhân chia

Sách mòn gìn giữ thân bìa
Chắn che trang chữ đời kia không mờ
Đạo Người vô bến vô bờ
Gương trong sáng tỏa vần thơ học trò

Thanh cao chắp cánh ước mơ
Áo bông dép lốp… bây giờ vẫn vui
Biết hy sinh chẳng nhiều lời
Chỉ mong để mãi cho đời mùa xuân…

Ngày vui gấp bội ngàn lần
Hoa thơ em kính tặng dâng trọng Thầy
Ơn thầy mới có hôm nay
Lớn khôn một chữ
Đất dày, trời cao…!

Phạm Tự


Thiếu nữ ngồi áo yếm đỏ lá sen

19. TÌM TÔI

Tôi về tìm lại chính tôi
Câu thơ chết đuối ở nơi dịu dàng

Bến quê sóng đập lỡ làng
Người đi hồn vẫn đa mang cõi bờ

Mảnh chiều tựa cái vu vơ
Nhặt câu vớt chữ ngẩn ngơ ru đời.

Phúc Hữu


Thiếu nữ nằm áo dài trắng

20. HƯƠNG SẤU LÀM MƯA

Chiều say mật gió rơi đầy
Tóc xanh vướng nụ sấu ngày nhớ mưa
Tiếng xào xạc lá lưa thưa
Vàng rây góc phố ai vừa bước qua…

Nguyên sơ cánh ngọc như là
Nhấp môi hôn nhẹ hít hà búp xây
Vị chua thanh mát làm say
Ngát thơm nhuộm áo em ngày đến thăm

Vòng tay ôm trọn đêm rằm
Nụ he hé nở chuốc trăng dịu mềm
Bông cài khuông nhạc suối êm
Ngàn hương sấu ngấm cả thềm mưa hoa.

Nguyễn Thị Quyên


Thiếu nữ ngồi dựa tường áo yếm trắng

--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :