Thứ Bảy, 7 tháng 7, 2018

Thơ hay mỗi ngày (18)

Thiếu nữ áo trắng

1. MƯA NẮNG BÂNG KHUÂNG

Ta gom chút nắng mùa đông
Trải vàng lối về cổ tích
Giọt chiều vương trên mắt cỏ
Đẫm hương khói rạ mơ màng
 
Cánh chuồn chở mùa rêu biếc
Bay lạc vào giấc mơ hoa
Vạt nắng ru hồn mây trắng
Lá rơi mấy nẻo thâm trầm
 
Ta gom tiếng mưa hoang hoải
Vỗ nhịp vương vấn dư âm
Nỗi nhớ cất lời ngọng nghịu
Tương tư gió rụng bên thềm
 
Hương ngâu dịu dàng lối cũ
Ru hời ký ức lặng câm
Lòng mưa buồn như ngói xám
Tóc xanh hát khúc dại khờ
 
Rót mưa vào nắng bâng khuâng
Dùng dằng đôi bờ mộng ảo
Gió lay chòng chành xác lá
Ta về mùa cũ xa xăm...

(Báo Cần Thơ)

Trần Thanh Thoa


Hao thiếu nữ áo dài trắng đi thuyền


Thiếu nữ áo dài trắng

2. VÔ TÌNH TRÔI MỘT TA

Đôi khi buồn muốn khóc
Phố chẳng thèm sẻ chia
Dòng người trôi vội vã
Phố bên ta chầu rìa.

Đôi khi thật thấm thía
Cô đơn chốn đông người
Ngẩn ngơ ta tự hỏi
Không dưng phố mỉm cười.

Tìm một nhúm buồn vui
Ta đưa chân ra phố
Thế mà đời trơ trọi
Ánh đèn đường xét soi.

Đôi khi buồn không nói
Ấy nỗi buồn tha nhân
Ngàn năm khuôn tròn gói
Vô tình thành một ta.

Đôi khi muốn đi xa
Những ồn ào phố xá
Người chen chân thích cánh
Vô tình trôi một ta.

(Báo Cần Thơ)

Từ Dạ Linh


Thiếu nữ ngồi áo dài trắng

3. TA CHÂN ĐẤT TỪ ĐỒNG LÊN PHỐ

Dẫu ở phố ở quê ta đều vậy
Vẫn ê a những câu hát tình ca
Vẫn yêu phố yêu đồng da diết lắm
Và mắt em vẫn đốt cháy lửa tình.

Ta chân đất từ đồng lên phố thị
Còn y nguyên gót bám những phèn
Câu chân chất người quê ta vẫn giữ
Không chua ngoa mua bán chốn chợ đời.

Ta dân quê vẫn tự hào quê kiểng
Vẫn biết ơn từng gié lúa củ khoai
Con cá đồng lem nhem mùi bùn đất
Mẹ chắt chiu nuôi ta lớn thành người.

Dẫu ở phố ở quê ta vẫn vậy
Vẫn yêu thương từng gương mặt con người
Vẫn giữ lại từng nụ cười ánh mắt
Trên đường đời mỗi bước gặp người qua.

Ta chân đất từ đồng lên phố thị
Vẫn nghêu ngao câu hát chốn quê mùa
Thì em hỡi có gì đâu e thẹn
Ta tự hào với khí chất người quê.

(Báo Cần Thơ)

Từ Dạ Linh


Thiếu nữ áo đen cầm hoa
4. MẸ ĐI GIỮA MÙA ĐÔNG

Mẹ đi giữa mùa đông
Vai gánh gồng sương gió
Băng qua mùa âu lo
Cho con trẻ ấm lòng

Mẹ đi giữa mùa đông
Trời rêu phong mờ phủ
Sương ủ mềm bàn chân
Theo bước mẹ tảo tần

Đường quê mùa chớm lạnh
Chiếc áo mẹ mỏng manh
Chưa kịp vá cho lành
Thì mùa nhanh vội qua

Mẹ như ánh chiều tà
Khi tuổi đời trôi xa
Tóc phôi pha những sợi
Gợi lòng con ngậm ngùi

(Báo Cần Thơ)

Nguyễn Minh Thuận


Thiếu nữ áo yếm đỏ, lá sen
5. GIẤC MƠ RƠM RẠ

Vùi trong rơm rạ
tôi thảy giấc mơ trên cánh đồng làng
ngày chân trẻ và những cuộc chơi bất tận
mưa về ươm lại tóc chiều xanh xao

tuổi thơ tôi là ngọn lúa ngoài đồng
mẹ gánh vào đêm là những tính toan mùa vụ
ngày mai nắng đổ lưng trời
tôi xa ngái tuổi đời như gió
ký ức vỡ ùa như bầy chim xao xác tầng không

hiên mùa phố thị neo chân
những khoảng trời bị giam cầm trong bức tường vôi vữa
chợt nhớ miền rạ rơm thơ ấu cha vẫn để dành
mùi đốt đồng dội cay mắt khói

ngôi nhà hôm xưa vẫn nằm đó
mẹ đã giữ cho tôi một chốn về
cánh diều xưa xa vẫn cồn lên trong giấc ngủ
tôi mắc cạn miên mải chuyến đời
tháng ngày là nhánh sông trôi

(Báo Cần Thơ)

Kai Hoàng


Thiếu nữ ngồi áo vàng

6. PHẢI KHÔNG EM!

Phải không em
Tình yêu là những điều vô lý
Chẳng thể nào giải thích được đâu
Tình yêu tưởng trong veo mà muôn sắc ngàn màu
Không kể thời gian, giàu nghèo, khoảng cách…
Chẳng thể bán mua
Càng không thể nào sắp đặt

Bất chợt gặp ánh mắt ai đằm thắm
Để vấn vương xao động những chiều buông
Yêu song hành giữa giận và thương
Cùng về đích và có thể không tới đích.

Sáng rạo rực lửa hồng
Chiều đã chớm mưa ngâu
Lửa ủ rơm mà sao không bén được
Để lòng ta… nhận bao nỗi buồn sâu

Phải không em!
Tình yêu là những điều vô lý
Một ánh mắt cũng nên chồng nên vợ
Yêu mặn nồng chưa chắc đã thành duyên
Chút hiểu lầm cũng nghiêng chao, đổ vỡ
Xa nhau rồi thương nhớ dễ gì quên

Ta đã chớm đông, em xuân hồng tươi thắm
Thầm trao nhau những hạt nhớ hạt mong
Ươm vườn mơ… có nảy lộc đơm bông

(Báo Cần Thơ)

Phạm Văn Thúy


Thiếu nữ áo yếm đỏ che lá sen

7. LỜI THỀ TRÊN ĐÁ

Chiều buông trên đỉnh núi
Mây trắng trời thơ ngây
Hoàng lan dường bối rối
Thoảng hương nhè nhẹ bay

Gió nồng nàn hôn tóc
Mơ hồ giữa tỉnh say
Lạc hồn trong mắt ngọc
Tay một lần chạm tay

Mùa trôi đi rất khẽ
Thu chợt về âm thầm
Chiếc lá nào lặng lẽ
Rơi ngược về trăm năm

Ngọn heo may lành lạnh
Rớt xuống bờ vai em
Ngày mai sương có tạnh
Nghe chơi vơi nửa hồn

Cánh diều ôm xác lá
Bên vách núi rêu phong
Khắc lời thề trên đá
Hoàng hôn về mênh mông

(Báo Cần Thơ)

Mạc Tố Hồng


Thiếu nữ áo dài xanh chấm bi

8. "DẪU XUỒNG BA LÁ LÊNH ĐÊNH..."

“Dẫu xuồng ba lá lênh đênh
Cầu tre lắt lẻo, gập ghềnh khó đi…” (*)

Câu hát cũ như lời nhắc nhủ
Nhớ khôn nguôi xuồng ba lá quê hương
Xứ đồng bãi phù sa, kênh rạch
Xứ cội nguồn, gian khó, yêu thương.

Phiên chợ nổi, nhấp nhô màu nón trắng
Gió miệt vườn, duyên dáng áo bà ba
Chèo ngọt nước, êm xuôi xuồng ba lá
Tần tảo dáng em hay dáng của quê nhà?

Xuồng ba lá theo chân người Nam bộ
Mở xứ, khai bưng, nên ruộng rẫy, ấp làng
Lại theo mẹ, theo em đi diệt tề, phá bốt
Những đội quân tóc dài làm khiếp mặt sài lang.

Xuồng ba lá theo chân người xứ ruộng
Gạo trắng, cá tươi, hoa trái ngọt thơm
Nên ấp nên làng, nên phường nên phố
Nên nghĩa tình sau trước ấm êm.

Mỏng mảnh nhẹ tênh, thân thương xuồng ba lá
Lao lách ngược xuôi sông rạch quê mình
Cần mẫn con thoi đời thường dân dã
Dệt bức tranh quê miền sông nước thanh bình!

(Báo Cần Thơ)

Lê Anh Phong

------------
(*) Ca dao Nam bộ.


Thiếu nữ áo trắng đội nón

9. LÁ VÀNG NGƠ NGẨN

Xin em đừng là mây
thoảng qua hồn cô lẻ
xin em đừng là gió
bay mãi về phương xa

Đời có chừa nụ hoa
cho tôi lần ấp ủ
chỉ xin bờ trú ngụ
gục vào em mắt môi

Bởi cuộc đời xa xôi
và thường khi hoa lệ
để đoạn buồn lẻ loi
rủ chiều vàng đến thế

Xin em đừng thoảng qua
mênh mông chiều thêm rộng
mây lơ thơ tìm sóng
cụm buồn vừa nới ra

Em đi mùa đi vắng
bên thềm nắng cô liêu
tôi lá vàng ngơ ngẩn
rụng đến tương tư chiều.

(Báo Cần Thơ)

Phan Duy


Thiếu nữ ngồi áo đầm hoa

10. DƯỜNG NHƯ TA NHỚ MÔI HƯỜNG

Ta tìm phôi gốc tình yêu
Nhân lên mùa cũ
Những chiều vắng em
Nụ tình trôi nổi không tên
Tóc ta bạc trắng
Lênh đênh một đời.
 
Sớm nay
Buổi sớm thảnh thơi
Ta ngồi lục lại
Một thời đã qua
Dường như thoang thoảng hương hoa
Cái ngày quá vãng
La đà cơn say.
 
Sớm nay
Buổi sớm đầu ngày
Bóng ai
Như bóng hồng gai
Ta tìm
Nghe chừng chao chát nhịp tim
Bóng chim tăm cá
Im lìm về đâu...
 
Sớm nay
Mây trắng trên đầu
Phủ sang cõi nhớ
Bạc màu cõi thương
Dường như còn chút tơ vương
Dường như
Ta nhớ
Môi hường
Là em.

(Báo Cần Thơ)

Từ Dạ Linh


Thiếu nữ áo đen đứng trong hoa

--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :