Thứ Hai, 15 tháng 11, 2021

Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Phía đông vườn Địa đàng

Góc Nhỏ Văn Thơ


PHÍA ĐÔNG VƯỜN ĐỊA ĐÀNG

Lời đề tặng là những dòng tâm tình được tác giả đặt ở đầu sách, gửi gắm tác phẩm của mình đến một cá nhân đặc biệt nào đấy. Vậy bạn đã bao giờ bắt gặp một lời đề tặng đẹp đến đến nỗi khiến lòng ta xao xuyến, dẫu chưa kịp lần giở cả những trang đầu tiên của câu chuyện.

Trong quyển "Phía đông vườn Địa Đàng" (East of Eden), John Steinbeck - tác gia vĩ đại người Mỹ đã khiến mình có một phút khựng lại như thế, khi ông dành tặng cuốn sách cho Pat Covici, biên tập viên và cũng là người bạn của ông.

"Gửi Pat,
Ngày ấy, anh bắt gặp em đang tỉ mẩn đục đẽo một hình nhỏ bằng gỗ. Anh hỏi: “Sao em không làm gì đó cho anh?”

Em hỏi anh muốn gì. Anh liền đáp: “Một cái hộp.”
“Để làm gì?”
“Để đựng đồ.”
“Đồ gì?”
“Bất cứ thứ gì em có,” anh đã nói thế.

Vậy thì đây, chiếc hộp của anh đây. Gần như mọi điều em có đều nằm trong đó, vậy mà nó vẫn chưa đầy.

Trong ấy có nỗi đau và những phút giây hứng khởi, những cảm xúc vui buồn lẫn lộn, cả những ý nghĩ tăm tối xen kẽ sáng tươi — có niềm vui của sự sắp đặt, có một chút tuyệt vọng, và có niềm hoan ca không nói thành lời khi em sáng tạo ra điều gì đó.

Phủ lên tất cả là lòng biết ơn và tình yêu mà em dành cho anh.
Vậy mà chiếc hộp ấy... vẫn chưa đầy.

JOHN"


Thiếu nữ xinh áo đen vai trễ


Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Trong dáng đứng của anh có dáng hình tổ quốc - Lê Anh Xuân

Góc Nhỏ Văn Thơ


TRONG DÁNG ĐỨNG CỦA ANH CÓ DÁNG HÌNH TỔ QUỐC - LÊ ANH XUÂN

"Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhứt
Nhưng Anh gượng đứng lên tì súng trên xác trực thăng
Và Anh chết trong khi đang đứng bắn
Máu Anh phun theo lửa đạn cầu vồng.

Chợt thấy anh, giặc hốt hoảng xin hàng
Có thằng sụp xuống chân Anh tránh đạn
Bởi Anh chết rồi nhưng lòng dũng cảm
Vẫn đứng đàng hoàng nổ súng tiến công

Anh tên gì hỡi Anh yêu quý
Anh vẫn đứng lặng im như bức thành đồng
Như đôi dép dưới chân Anh giẫm lên bao xác Mỹ
Mà vẫn một màu bình dị, sáng trong

Không một tấm hình, không một dòng địa chỉ
Anh chẳng để lại gì cho riêng Anh trước lúc lên đường
Chỉ để lại cái dáng-đứng-Việt-Nam tạc vào thế kỷ:
Anh là chiến sỹ Giải phóng quân.

Tên Anh đã thành tên đất nước
Ôi anh Giải phóng quân!
Từ dáng đứng của Anh giữa đường băng Tân Sơn Nhứt
Tổ quốc bay lên bát ngát mùa xuân"

(Tháng 3 - 1968)

Lê Anh Xuân


Photo by Nguyễn Hùng


Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2021

Thơ ảnh: Ký sự cuối thu

Thơ ảnh Ký sự cuối thu


Vô cùng xúc động khi được nhà thơ Vĩnh Nguyên gởi tặng cho thi ảnh Ký Ức Mùa Thu. Xin cảm ơn nhà thơ Vĩnh Nguyên rất nhiều, chúc nhà thơ luôn hạnh phúc và có thật nhiều sáng tác mới.

Photo by Đinh Văn Linh


Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2021

Thơ sưu tầm: Bông hồng đầu năm - Mường Mán

Thiếu nữ áo tứ thân đỏ


BÔNG HỒNG ĐẦU NĂM 

Mưa chẳng nhảy valse trên đường nữa
Vàng chi lắm thế nắng mai ơi
Hình như có điệu tango mới
Đưa bước em qua ngõ nhà người

Đông biếc đã phai ngoài dậu trúc
Tết hồng xác pháo cuối hiên mai
Có chàng nghiêng ngó xuân sau trước
Rồi chợt thấy mình đi theo ai

Dòng sông uốn lượn theo chân sáo
Chim lợp vòm me khúc nhạc vui
Đi lễ chùa xa nên em vội
Quên cả giấu duyên trên miệng cười

Màu áo hoa ngâu như là sóng
Tóc mơ se mộng với mây trời
Thầm cuốn lòng ai lên tận núi
Chùa xa chuông điểm nhịp sương rơi

Lóng ngóng ẩn mình sau hương khói
Với cành hoa nói hộ trên tay
Sao anh chẳng dám trao thiên hạ
Để hồng úa rụng chỉ còn gai

Bông hồng chưa nhận em đâu biết
Có kẻ khật khùng suốt Tết nay
Trái tim thôi nhảy soul trong ngực
Bởi đã hoá thành bong bóng bay ...

Mường Mán


Thiếu nữ áo trắng 2 dây ngồi cầm hoa


-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet.

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2021

Thơ sưu tầm: Mùa xuân về Đà Nẵng - Tần Hoài Dạ Vũ

Thiếu nữ áo dài trắng trong phòng thuốc


MÙA XUÂN VỀ ĐÀ NẴNG

người bao giờ trở lại?
tình ngày xưa đi mãi
trời vào xuân mưa bay
lòng mình xanh mấy bãi

trán nào phơi dĩ vãng
mắt nào hong tủi hờn
cúi đầu đi quên lãng
đốt thuốc ngồi cô đơn

vẫn đau từng tiếng nói
xót xa cả nụ cười
con chim chiều cánh mỏi
mùa xuân vàng đôi nơi

về thăm em lần này
con đường xưa đã lạ
bờ sông nước đã đầy
với tay, lòng nổi gió

đêm giao thừa mưa bụi
một mình trong quán xưa
nhớ thuở còn hai đứa
chung nhau từng nụ cười

tôi về đây đêm nay
kỷ niệm đầy mắt cay
mùa xuân còn im tiếng
cho hồn mình mưa bay

1965

Tần Hoài Dạ Vũ


Thiếu nữ áo dài trắng


-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet.

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2021

Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Lời Mỵ Châu - Đỗ Trung Lai

Góc Nhỏ Văn Thơ


NÀNG MỴ CHÂU MANG TỘI GÌ?

"Đêm khuya. Gió bấc. Mưa phùn. Chợt một người con gái đến bên đầu giường tôi, khóc, rồi than rằng:
- Sao các nhà thơ ta bất công thế này!

- Chúng tôi đã làm gì mà em bảo chúng tôi bất công? - Tôi hỏi lại.

- Thì đấy, mấy trăm năm nay, các anh chỉ một mực khóc thương Vương Thuý Kiều. Lại còn đồng thanh bảo rằng, đó là một người đàn bà khổ nhất giời Nam.

- Nàng ấy không khổ thì còn ai khổ nữa?

- Sao lại nói thế được? Nàng ấy yêu và được yêu, được hẹn thề: Tóc mây một món dao vàng chia đôi. Bán mình chuộc cha là tự nguyện. Mười lăm năm lưu lạc cũng còn được nương bóng vua Từ Hải, được nhờ túi phong lưu của chàng Thúc. Sau lại được tái hồi Kim Trọng: Hoa tàn mà lại thêm tươi - Trăng tàn mà lại hơn mười lần xưa. Thân thì thế, danh thì ông Tiên Điền bênh cho: Chữ trinh kia cũng có ba, bảy đường; Rằng nàng lấy hiếu làm trinh. Thế là thân, danh đều vẹn. Nàng ấy khổ sao bằng em được.

Tôi giật mình vội hỏi:
- Thế chuyện của em ra sao?

- Em bị gả cho thằng gián điệp! Quay đi quay lại chưa hiểu ra sao thì bị chém đầu. Mà người chém, trời ơi, lại là cha mình!

Nói rồi cứ khóc mãi không thôi, trong nước mắt hình như có máu.

Tôi nhìn kỹ, đó là một nàng chừng tuổi trăng tròn, mặt hoa da phấn, cốt cách lá ngọc cành vàng, trên mình khoác chiếc áo lông ngỗng. Chợt hiểu, tôi bảo:

- Ra em là Mị Châu đấy ư? Đúng rồi, em mới là người đàn bà khổ nhất giời Nam!

Nàng ấy nghe, nét mặt có vui lên một chút.

Khi tỉnh hẳn, chỉ còn mình tôi trong phòng. Trên bàn viết có mấy lông ngỗng trắng tinh. Lấy làm lạ, tôi cầm một chiếc lông ngỗng làm bút, viết bài thơ này tạ lỗi Mị Châu:


Photo by Đinh Văn Linh


Thứ Hai, 8 tháng 11, 2021

Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Vẻ đẹp thoáng qua - Thế Lữ

Góc Nhỏ Văn Thơ


VẺ ĐẸP THOÁNG QUA

Hôm qua đi hái mấy vần thơ,
Ở mãi vườn tiên gần Lạc Hồ:
Cảnh tĩnh trong hoa chim mách lẻo.
- Gió đào mơn trớn liễu buông tơ.

Nước mát hơi thu thắm sắc trời,
Trời xanh, xanh ngắt đượm hồng phai.
Ái ân, bờ cỏ ôm chân trúc,
Sau trúc, ô kìa! xiêm áo ai?

Rẽ lá, thi nhân bước lại bên
Mấy vòng sóng gợn mặt hồ yên,
Nhởn nhơ vùng vẫy ba cô tắm
Dưới khóm hoa quỳnh lá biếc xen.

Hồ trong như ngọc tẩm thân ngà,
Lồ lộ da tiên thô sắc hoa,
Mỉm miệng anh đào tan tác rụng,
Tóc buông vờn mặt nước say xưa.

Say xưa, người khác lạ Bồng Lai,
Giận lũ chim kia khúc khích hoài.
Van khẽ gió đừng vi vút nữa.
- Nhưng mà chim, gió có nghe ai?

Lời oanh trên liễu, yến bên hồng,
Hạc ở trong không, phụng dưới tùng,
Bỗng chốc cùng nhau cao tiếng hoạ,
Đờn tiên rộn rã khắp tiên cung...

Hoa lá cùng bay bướm lượn qua,
Người tiên biến mất - Khách trông ra:
Mặt hồ nước phẳng nghiêm như giận.
- Một áng hương tan, khói toả mờ.

Thế Lữ (trích tập Mấy Vần Thơ - 1941)


Photo by Đinh Văn Linh


Chủ Nhật, 7 tháng 11, 2021

Thơ sưu tầm - Đà Nẵng - Hồng Thanh Quang

Photo by Đinh Văn Linh


ĐÀ NẴNG

Sáng Đà Nẵng bất chợt mưa rả rích,
Những quán cà phê chật ních nói cười,
Tôi trốn ướt, ngồi một mình phố lạ,
Vô cớ thầm buột tiếng: Em ơi!

Đã xa quá cái hôn bên gốc đại
Đêm Vu lan hoa huệ ngát hương hồ.
Em ban phát một lần như rũ nợ,
Ta một lần níu bám lấy ngu ngơ.

Hương tan khói, nhận ra mình phi lý
Không có gì vẫn rắc những mầm thơ,
Giờ ta chắc cũng như là khách trọ
Chỉ một lần lưu trú trái tim si...

Muốn đi khuất để không nhớ nữa,
Cách mặt rồi chắc đứt những tơ duyên.
Nhưng bất chợt bên sông Hàn gió hạ
Thổi mưa về, đẫm những nguôi quên...

Ôi Đà Nẵng, thành - phố - không - ruột - thịt,
Lại tình cờ đánh thức nỗi đau tôi.
Tê lịm quá ở dưới hàng phượng đỏ
Hoá đá ngồi nghe thánh thót mưa rơi...

Hồng Thanh Quang


Photo by Đinh Văn Linh


-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Đinh Văn Linh minh họa sưu tầm từ internet.

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2021

Cảm nhận của bạn Thùy Duyên Thị Võ bài thơ Người đi bỏ ta trống vắng

Photo by Vuong Do


NGƯỜI ĐI DÙ XA VẪN NHỚ
      
(cảm nhận từ bài thơ Người Đi Bỏ Ta Trống Vắng của Thanh Trắc Nguyễn Văn)
Người đi dù xa vẫn nhớ
Đường xưa biết có ai chờ
Chiều mưa nghe buồn man mác
Có người xa xứ bơ vơ…

Người đi vẫn mong về lại
Quê nhà ai có đợi trông
Ngày qua lòng luôn khắc khoải
Nhớ thương năm tháng chất chồng…

Người đi là do duyên phận
Trôi theo vần xoáy cuộc đời
Xin đừng buông lời trách giận
Đau lòng em lắm người ơi!

Thùy Duyên Thị Võ


Photo by Vuong Do


Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2021

Thơ Lục Bát tháng 11.2021 P5 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ áo dài trắng


41. CHƠI VƠI

Heo may lay nhẹ lá vàng
Sông xa một mảnh thuyền nan chòng chành

Dòng xuôi chèo ngược chênh vênh
Mười hai bến nước dập dênh ghé vào

Dương tà bóng ngả nao nao
Cứ băn khoăn với chốn nào đục trong

Muộn chiều chợ vẫn còn đông
Sao vương vấn bách giữa dòng chơi vơi.

Nam Phụng


Cô đơn


Thứ Năm, 4 tháng 11, 2021

Thơ Lục Bát tháng 11.2021 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ ngồi áo dài trắng, nón lá


31. NHỚ ƠN THẦY

Thầy như người thợ đưa đò
Chở bao thế hệ học trò qua sông
Đêm ngay thầy chẳng quản công
Bảng đen, phấn trắng vun trồng tương lai

Dạy em vững bước ngày mai
Truyền cho kiến thức, mấy ai bằng thầy
Uốn từng nét chữ chưa ngay
Làm văn, tập đọc ... những ngày ấu thơ

Đưa em đến bến, đến bờ
Ươm mầm hạnh phúc ước mơ cho đời
Bay đi khắp nẻo, muôn nơi
Hoành trang mang nặng những lời thầy cô

Nhớ thầy cô vô bến bờ  
Truyền cho đạo lý ước mơ nên người
Tháng mười một, ngày hai mươi
Ơn này tạc dạ suốt đời không phai .

Nguyễn Quang Huỳnh


Thiếu nữ áo đen, cừu


Thứ Tư, 3 tháng 11, 2021

Thơ Lục Bát tháng 11.2021 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ ngồi áo trắng


21. TÌNH XƯA

Một chiều về với quê em
Nắng vương vãi rải kín thềm đìu hiu
Nhớ ngày xưa đã chắt chiu
Gom từng nỗi nhớ mỗi chiều cách xa

Men theo con ngõ xưa qua
Tả tơi vẹt cỏ xót xa héo gầy
Nhớ ngày trên quãng đường này
Chiều thu nghe gió heo may thì thầm

Xa rồi đã mấy chục năm
Không về cũng chẳng lời thăm quê nghèo
Chiến trường dục bước mãi theo
Xa quê xa cả những chiều nhớ thương

Mải đi trên khắp chiến trường
Nhớ quê nắng rãi loang đường chiều quê
Hôm nay có dịp trở về
Tìm em chỉ thấy bốn bề lặng im

Thương em chín nổi mười chìm
Lời thề vương lại - Cánh chim cuối trời
Thời gian dồn hết kiếp người
Lẫn trong thương nhớ vợi vời tình xưa.

Hồ Đình Bắc


Thiếu nữ áo trắng


Thứ Ba, 2 tháng 11, 2021

Thơ Lục Bát tháng 11.2021 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ áo trắng tóc dài

11. THẦM MONG

Xuân xanh chẳng được bên nhau
Xế chiều nhớ lại thấy đau trong lòng
Ai xui anh bước ngược dòng?
Để cho nước phải xuôi lòng sông sâu

Vẳng nghe câu lục thêm sầu
Còn câu bát vẫn bắc cầu vấn vương
Bao nhiêu nỗi nhớ niềm thương
Em như con nhện giữa đường mắc tơ

Sông sâu còn có bến bờ
Người đi đi mãi biết giờ nơi đâu?
Hãy đem Lục bát bắc cầu
Để tìm lại mối tình đầu... năm xưa...

Kiều Việt


Bàn trà và hoa

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2021

Thơ Lục Bát tháng 11.2021 P1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)

Thiếu nữ áo yếm trắng

1. MEN SAY

Thu qua, đông tới muộn màng
Heo may ngỡ ngàng, sao đã sang xuân
Lộc buồn giăng mắc mưa đan
Hè đừng sang sớm, xuân tàn nét yêu.

Đông tàng trút lạnh sương chiều
Bao nhiêu mộng đẹp ấp iu đâu rồi?
Thời gian cứ lững lờ trôi
Những bài thơ cũ một thời suy tư.

Nhớ mùa đông... cứ dài ra
Nỗi niềm tan biến, đậm đà men say.

Nguyễn Cảnh Ân


Thiếu nữ ngồi đầm hồng, cây giáng sinh