Thứ Tư, 1 tháng 10, 2025
Thơ Lục Bát tháng 10.2025 P.1 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
1. ĐẤT QUÊ ĐỔI MỚI
Đất quê giờ đẹp như mơ
Bon bon xe chạy ra bờ ruộng xa
Đâu còn bùn lội ngày qua
Đường làng sạch đẹp trồng hoa đủ màu
Nông thôn đổi mới sang giàu
Xe con, xe tải, nhà lầu ...khác xưa
Đâu còn cái cảnh cày bừa
Thay trâu người kéo quá trưa mới về
Nhà nông cuộc sống đề huề
Khác chi phố thị làng nghề mở ra
Đặt hàng xuất khẩu vươn xa
Sang Âu, đi Mỹ để ta làm giàu
Giao thương bầu bạn năm châu
Quê hương đổi mới sắc màu thắm tươi.
Nguyễn Quang Huỳnh
2. TÌM DUYÊN
Chợ tình em đến chiều nay.
Gió lang thang gió, mây bay lạc đường.
Chợ tình níu nắng tìm hương
Níu ngày xưa với nhớ thương một thời
Tuột trôi đã quá nửa đời
Chợ tình xưa vắng bóng người năm xưa.
Em về dấu nắng tìm mưa
Dấu trăng tìm gió, dấu trưa tìm chiều
Chợ tình ai thả bùa yêu
Để cho thương nhớ thật nhiều lạ chưa.
Chờ người đón tìm kẻ đưa
Chợ tình đợi bạn người xưa chưa về.
Nửa đời vẫn nhớ lời thề
Chợ tình em đến, ai chê mặc người.
Nghiêm Thị Hằng
3. NẮNG HẢI PHÒNG
Chan hòa với nắng Hải Phòng
Nắng xa xôi nắng - mà lòng chẳng xa
Chói chang nắng gội vào hoa
Đỏ trời Phượng Vĩ làm ta ngỡ ngàng
Còi tàu rời cảng reo vang
Mang theo bao hạt nắng vàng xa khơi
Quanh ta làn nắng mặn mòi
Dệt thành trang nắng gửi người phương xa
Hải Phòng màu nắng màu hoa
Nắng vào Sông Cấm nắng ra Bạch Đằng
Nắng trên đường phố, cây xanh
Gói bao nhiêu nắng để dành cho em
Hải Phòng màu nắng thân quen
Ta chung với nắng lớn lên từng ngày.
Vương Bảo
4. CÁM ƠN GIỮA CÕI VÔ THƯỜNG CÓ NHAU
Người từ vô thỉ về đây
Ta vô tận đến nơi này chung vui
Cuồng quay chiếc lá bên đời
Ta - người trọ giữa cuộc người có - không
Ngỡ như hạnh phúc đã tròn
Tiếng lòng thao thiết đêm còn gió mưa
Đâu là được mất hơn thua
Trăm năm cũng chỉ như… vừa thế thôi
Mõ chuông vọng chốn thiền rơi
Lời kinh xâu chuỗi hạt bồi hồi thương
Ta - Người nửa giấc miên trường
Cám ơn giữa cõi vô thường…có nhau.
Miên Trường
5. SÔNG MÃ XANH
Chiều nay sông Mã rất xanh
Con sông vốn rất hiền lành... như ai!
Bể dâu mấy thuở lở, bồi...
Đời sông chẳng khác đời người lênh đênh...
Sông đau cuộn thác dâng ghềnh
Người đau con mắt coi khinh cả trời.
Chở thuyền, lật thuyền như chơi
Câu ca muôn thuở truyền đời cho sông
Phù sa gửi lại nuôi đồng
Sông đi thanh thản như không có mình
"Huầy dô" vượt cạn chênh vênh
Chén vui thiếu bạn... buồn tênh sự đời...
TIỀM NĂNG... còn ẨN xa xôi
Tại DÒNG CHẢY? tại NGƯƠI BƠI? tại CHÈO?...
Phù sa lẩn cánh bọt bèo
Qua mưa bão... lại TRONG VEO mắt người...
Huy Trụ
6. VỀ LẠI ĐÔNG ĐÔ
Ngày về thăm lại Đông Đô
Lung linh bảo tháp bên hồ nước trong
Vẫn hình hạt thóc Thần Nông
Từ ngàn cối đá xếp chồng lên nhau
Thẩn thơ dạo bước trên cầu
Mây trôi đáy nước trên đầu trăng soi
Vẫn còn lưu luyến trong tôi
Người quen cảnh cũ bồi hồi bước chân
Qua thời gian khó nông dân
Chạm vào rơm rạ lại tần ngần xưa
Nhớ về một thuở nắng mưa
Đắng cay, cực nhọc như vừa mới thôi
Nhìn lên bảo tháp giữa trời
Từng hàng cối đá bao đời đã qua
Hết thời lăn lóc xót xa
Giờ về tụ họp một nhà Thần Nông.
Vũ Nhang
7. BỤI PHẤN
Bao năm gắn bó với trường
Gieo mơ, cấy ước vạch đường trò đi
Mấy chục năm có ngại gì
Mặc cho bụi phấn li ti phủ đầu
Tóc xanh giờ đã bạc mầu
Bởi trồng cây đức bền lâu cho đời
Say nghề quên bụi phấn rơi
Tóc giờ mây lượn lộc trời phúc ban
Đỗ Đức Năm
8. NGÕ XƯA
Ngày xưa lối ngõ ngoằn ngoèo
Đầm sen, tăm cá, ao bèo, thuyền câu.
Ngày xưa mẹ mặc áo nâu
Cha đi guốc mộc ngâm câu thơ buồn.
Mưa thu ướt đẫm cánh chuồn
Ngõ quê ngày ấy như còn đâu đây!
Thuở nào mái tóc em bay
Hai ta chân sáo cầm tay tới trường.
Vườn xưa trăng sáng mờ sương
Cầm tay ngõ trúc lời thương ban đầu.
Bây giờ khóm trúc còn đâu
Cánh diều hoang hoải in sâu nỗi lòng.
Ao làng nước chẳng còn trong
Đầm xưa đã lấp sen hồng bặt hương.
Áo cơm dù ấm no hơn
Mà sao vẫn thấy chợt buồn vấn vương!
Này em ơi hỡi người thương
Ta về thăm lại con đường... ngõ xưa
Nguyễn Khoan
9. THU TÀN
Thu tàn ngòn ngọt heo may
Nhớ thương Người ấy đêm nay bão long
Sài Gòn ơi! Nhớ ai không?
Để ai Hà Nội nhớ mong rộng dài
Nhớ thời áo trắng, mắt nai
Tóc huyền hương bưởi, hương nhài mộng mơ
Nụ cười ngày ấy đến giờ…
Vẫn còn cháy cả một bờ yêu thương
Giờ bao thương nhớ dọc đường
Có ru thấu được mười phương hẹn thề
Lòng ta nặng nghĩa tình quê
Một miền ký ức lại về trong thơ!
Trần Trọng Giã
10. GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA
Đón cơn gió lạnh đầu mùa
Nhớ người của những ngày xưa dịu dàng
Lối mòn về với đồng làng
Sân chùa gom cả lá vàng vừa rơi
Vẳng nghe tiếng mẹ à ơi
Hàng tre che mát một đời bóng quê
Cơn mưa sót lại ùa về
Giả làm “hình nộm” nón mê đội đầu
Chạm tay vai tựa bên nhau
Đón cơn gió lạnh bên cầu nhớ thương
Đầu mùa gió lạnh vấn vương
Bỗng dưng lại nhớ con đường ngày xa.
Nguyễn Đức Vân
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Tiệm của Bông minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)












Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét