Thứ Năm, 2 tháng 10, 2025
Thơ Lục Bát tháng 10.2025 P.2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
11. CHÚNG MÌNH…
Chúng mình thiếu nữ sinh viên
Đang nuôi con chữ ở miền tương lai
Sắc hương cúc huệ đào mai…
Mênh mông rừng núi rộng dài biển sông
Chắt chiu rơm rạ trên đồng
Bên nôi của mẹ mãi bồng bềnh ru
Đang còn khoác tuổi trăng thu
Níu con diều để bay vu vi lời
Nuôi dòng lịch sử bao đời
Gương xưa nữ tướng, vợi vời sáng trong.
Trần Thị Thanh Liêm
12. THẾ RỒNG BAY
Đi đâu cũng phải lụy đò
Đi đâu cũng thấp thỏm lo nhỡ phà
Mấy trăm, mấy chục năm qua
Tưởng Hải Phòng mãi chỉ là đảo thôi
Chuyện xưa, xưa quá xưa rồi
Hôm nay nếu bạn đến chơi Hải Phòng
Thấy bao rồng vắt qua sông
Thấy bao sông bấy nhiêu rồng vắt ngang
Hải Phòng lịch sử sang trang
Xứng danh dũng sĩ hiên ngang kiên cường
Hải Phòng hai tiếng thân thương
Ai chia tay cũng vấn vương Hải Phòng
Thỏa lòng ước nguyện chờ trông
Hải Phòng đang ở thế rồng vút bay.
Trần Tích Thiện
13. ĐÔNG VỀ
Luân hồi đông đến thu tàn
Hắt hiu gió lạnh không gian diệu vời
Mây đen xám xịt bầu trời
Cuốc kêu khoan nhặt ai ơi đông về
Mưa dầm giọt giọt lê thê
Vù vù gió bấc tái tê cõi lòng
Ai ơi – ai nhớ ai không
Đọt mưng kẹp với cua đồng ngày nao
Bùi bùi chan chát ôi chao
Dòn dòn rào rạo ngấm vào chân răng
Giờ nơi phố thị ngắm trăng
Nhớ về quê kiểng thưa rằng nhớ ôi
Ước rằng thơ rượu cua mồi
Rung đùi ngúc ngắc mà ngồi nhâm nhi
Trần Đình Thư
14. ĐÔNG SANG
Hổm rày gió bấc lạnh se
Nghe như đông lảng vảng về nửa đêm
Tiếng rơi nhẹ khẽ ngoài thềm
Vờn bay nắng nhạt xoay mềm hạt mưa
Dùng dằng gió dỗi day dưa
Mờ mờ cõi tạm đậm thưa muôn tầng
Tiếng lòng ai gõ mà ngân
Lời ru ai chạm đáy trần rụng rơi
Đông vời vợi phía cuối trời
Tình tang ngắt quãng, cung đời ngỗ ngang
Đông sang chao dạ ngỡ ngàng
Đồng làng mùa cũ nóng ran nỗi niềm
Tà tây mây xám trốn tìm
Cong vênh biển biếc họa viền khắc thu
Hình như thu dỗi hờn thu
Mưa, dông, bão, lũ dại ngu giữa đời.
Tạ Tấn
15. XIN NGƯỜI MỘT KHÚC MỘNG MƠ
Người giờ dẫu ở nơi nao
Vẫn trông thấy bạn bên rào đợi mưa
Một tay cầm những xót chua
Một tay vịn tiếng chuông chùa để yêu
Mang câu lục bát ra tiêu
Tôi đem về được chín chiều bão dông
Thế mà không bỏ dòng sông
Để đi tìm những cái không có gì
Đã bao nhiêu cuộc chia ly
Mà con đường đến chẳng khi nào buồn
Tôi sinh ra có ngọn nguồn
Nên hoa phượng nở vẫn muôn năm hồng
Tôi còn có một cõi không
Người còn có một cánh đồng cho thơ
Xin người một khúc mộng mơ
Để đi vào chốn vu vơ tìm mình
Trúc xinh cứ mọc sân đình
Tôi còn nặng một khối tình đa mang
Những câu thơ dại lang thang
Gửi Người một chút hồn hoang quê mùa.
Đồng Đức Bốn
16. CHIỀU THU LÁ RỤNG
Chiều buông khí lạnh se se
Hồn thu day dứt thầm nghe đất trời!
Hững hờ chiếc lá nghiêng rơi
Thế là đã hết một thời tươi xanh!
Tháng năm hái nụ vin cành
Gần xa quen lạ mún manh giữa đời
Cầu cơ cơm áo kiếp người
Hương tàn sắc nhạt ngậm cười xót xa!
Nỗi niềm thương nhớ nụ hoa
Lời thề trăng gió nhạt nhòa đầy vơi
Tình xưa tiếc nuối xa vời
Đường xuân lỡ bước một đời dở dang.
Phận đời đếm tấc đo gang
Chiều thu lá rụng lệ tràn đắng môi!
Phạm Tự
17. THU ƠI THOẢ CHÍ TANG BỒNG
Sậm sà thu ấp heo may
Gió đưa phơn phớt, nắng gày mỏng tang
Cốm thơm ngầy ngậy hương làng
Trời xanh hây hấy rót vàng vào thu
Bồng bềnh váy áo vô tư
Mắt đen lay láy hình như muốn cười
Râm ran mâng mẩng tháng mười
Biết chăng ai muốn gác đời vào nhau
Thạch sùng tí tởn canh thâu
Mắt giời thao láo nghe đâu phát rồ
Trải mền này quắp này co
Đừng "... giời ơi" nữa, giời cho úa ngồng
Thu ơi thoả chí tang bồng
Ta ơi chỉ thấy a còng chấm com.
Phạm Luyến
18. CHẠM ĐÔNG
Lẻ loi cái lạnh đầu Đông
Đường chiều một bóng chênh chông lối về
Thu đi cuối nẻo đường quê
Rưng rưng cái nắng gửi về nơi anh
Lời yêu nào mãi còn xanh
Gió làm nỗi nhớ nghiêng vành trăng xưa
Đông về anh đủ ấm chưa
Chiếc khăn trở gió như vừa mới đây
Nén lòng hương đợi... ngất ngây
Chạm vào miền khát Đông gầy không anh...
Ngân Lê
19. NGĂN CÁCH
Ai xui cách một dòng sông
Để cho bên đó chờ mong bên này
Ai xui con nước vơi đầy...
Chưa ra tới biển lại quay về đồng
Nước lênh đênh chảy đôi dòng
Trở ra thì đục vào trong lại phèn
Đêm đêm còn ngóng bên triền
Hỡi bờ bên ấy ưu phiền lòng ta.
Hải Vân
20. CAO NGUYÊN HUYỀN THOẠI
Hà Giang, đến chẳng muốn về
Vấp chân vào đá… lời thề hoa sim
Bể dâu mỏi bước đi tìm
Một lần đến nhớ say mềm núi em...
Hà Giang miền đá đâu quên
Ô xòe thấp thoáng điệu khèn đắm say
Lửa lòng ấm khát bàn tay
Tình đêm phố cổ đong đầy nhớ thương!
Những chiều biên giới mờ sương
Chim rừng rộn hót sắc hương ru lòng
Xanh màu bát ngát mênh mông
Cao nguyên huyền thoại lắng trong tình đời!
Hà Giang đẹp mãi Người ơi
Hồn thiêng Lũng Cú sáng ngời nước non!
Phạm Tự
-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Tiệm Của Bông minh họa sưu tầm từ internet.
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)











.jpg)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét