Thứ Tư, 26 tháng 6, 2019

Những bài thơ Mùa Hè hay nhất (nhiều tác giả)




1. "MÙA HÈ NÀO GẶP GỠ..." 

Mùa hè nào gặp gỡ
Mùa hè nào chia ly
Mùa hè nào hội ngộ.

Tôi cầm trên tay hai mùa hè rực rỡ
Còn mùa hè cuối cùng rơi đi đâu?

Ai nhặt được mùa hè tôi đánh mất
Xin trả lại cho tôi
Xin trả lại cho tôi người yêu tôi
Dẫu chỉ là xác con ve sầu chết khô
Ấy chính là mùa hè của tôi
Ngủ quên trong nách lá
Những ngọt bùi tôi đã nếm trải
Những đắng cay tôi đã nếm trải
Những mùa hè bỏng rát sau lưng
Còn mùa hè cuối cùng tôi gặp lại
Trốn đi đâu ngoài tầm mắt tôi tìm?

Nguyễn Nhật Ánh







2. NGHỈ HÈ

Sung sướng quá, giờ cuối cùng đã hết
Đoàn trai non hớn hở rủ nhau về
Chín mươi ngày nhảy nhót ở miền quê
Ôi tất cả mùa xuân trong mùa hạ!

Một nét mặt trăm tiếng cười rộn rã
Lời trên môi chen chúc nối nghìn câu
Chờ đêm nay, sáng sớm bước lên tàu
Ăn chẳng được, lòng nôn nao khó ngủ.

Trong khoảnh khắc sách, bài là giấy cũ
Nhớ làm chi. Thầy mẹ đợi, em trông
Trên đường làng huyết phượng nở thành bông
Và vườn rộng nhiều trái cây ngon ngọt.

Kiểm soát kỹ có khi còn thiếu sót
Rương chật rồi khó nhốt cả niềm vui
Tay bắt tay, hồn không chút bùi ngùi
Các bạn hỡi, trời mai đầy ánh sáng.

Xuân Tâm




3. AI BẢO!!!

Em hỏi làm chi chuyện đã xưa
Tình cho, ai lấy lại bao giờ
Mười năm hay có dài hơn nữa
Thì cũng chỉ là những giấc mơ.

Em hỏi làm chi chuyện chẳng vui
Mùa Xuân vừa hấp hối sau đồi
Đừng em, đừng sợ hoàng hôn đến
Dù tóc phản đầu đã rối ngôi.

Nếu chẳng là chim én ngày Xuân
Thì em tìm Hạ rất đang gần
Vì trong những xác ve thương nhớ
Cũng có tim mình thổn thức chăng..?

Ai bảo ngày xưa em chẳng yêu
Khi hoa phượng nở ngổn ngang chiều
Giờ bên xứ lạ tìm đâu nữa
Một cánh phượng hồng dẫu hắt hiu.

Nhược Thu




4. GỬI CÔ BÉ HỌC TRÒ

Em có biết hồn tôi - con bướm nhỏ
Những sớm mai ngơ ngẩn dọc sân trường
Tóc em vờn cho gió trộm mùi hương
Tôi bối rối, vụng về nghiêng cánh mỏng.

Em có biết con trai thường xúc động
Trước cái nhìn con gái vẻ chua ngoa
Nón làm duyên, áo trắng mộng đôi tà
Như hồn lụa ẩn mình trong tuổi ngọc.

Em có biết những buổi chiều tan học
Bước ngu ngơ như vướng phải lòng ai
Em vô tâm trên suốt quãng đường dài
Như lá rụng vô tình bên thềm vắng.

Tôi đâu biết lòng em mưa hay nắng
Môi xuân chưa? sao chín mọng màu son?
Mắt thu chưa? mà sóng biếc ru hồn
Gót đã hạ, nên chân mùa nóng nảy.

Tôi vẫn biết tình em là thế đấy
Một mùa đông ngắt lạnh phía sau lưng
Tội cánh thư năm tháng cứ ngập ngừng
Thơ mực tím thuỷ chung như mực tím...

Có một chiều bước vào trang kỷ niệm
Cánh phượng hồng ngơ ngác chạm mùa thi
Em có nghe xon xót phía viền mi
Con ve báo một mùa hè chia biệt...

Từ dạo đó, tôi khổ nhiều, em có biết
Em vô tâm, tôi vẫn cứ đa mang
Tuổi học trò còn mãi những dư vang
Lòng giấy trắng nên tình như lá nõn... 

Nguyễn Lãm Thắng




5. MÁI TRƯỜNG XƯA

Biết tuổi thơ có trở lại hai lần
Mà tiếng trống chiều nay nghe bỡ ngỡ
Ta như chiếc lá bàng sau gió bão
Đợi âm thầm hình bóng tuổi thương yêu.

Ta nhớ từng viên ngói phủ mờ rêu
Lũ chim sẻ ê a ngoài cửa sổ
Những hàm số ngổn ngang trên trang vở
Bài viết nào xộc xệch những câu văn.

Quả bàng xanh ấp ủ những tháng năm
Ta đợi hoài ước mơ chưa chín nổi
Cái đáo, hòn bi, tiếng chim vồi vội
Trốn tìm nhau ngang dọc tiếng nói cười.

Nắng nghịch ngầm giấu nét chữ xinh tươi
Mưa hờn dỗi tìm mấy ngày chẳng thấy
Cái bím tóc đuôi gà hoe hoe ấy
Còn cong môi ngúng nguẩy nữa hay không?

Đâu bài thơ ta viết mãi chưa xong
Thời gian lấp kín dần bao trang vở
Hoa bàng trắng rồi đến mùa phượng đỏ
Ngày xa trường ánh mắt cứ rưng rưng.

Giữa cuộc đời bè bạn vắng nhau luôn
Để mỗi bận hoa cúc vàng trước ngõ
Tiếng trống xui nhớ nôn nao trường cũ
Thơ gieo vần bát ngát sắc vàng thu... 

Trang Hạ




6. VẠT NẮNG SÂN TRƯỜNG TÔI BỎ LẠI

Từ độ sân trường tôi khuất biệt
Hàng hiên em có đứng chơ vơ
Mỗi lần nghe lá rơi nhè nhẹ.
Em có nhìn ra cửa lớp chờ...?

Từ vạt tóc bồng tôi hết lộng
Bảng còn thương phấn nhạt màu tươi?
Mỗi lần em xóa bài trên bảng
Có xóa tan buồn đang bám môi...?

Từ dạo lối về tôi khuất nẻo
Em còn nghiêng nón thẹn thùng che?
Đường xa có thấy lòng hiu quạnh
Dù nắng ngoài kia rực rỡ hè...

Vạt nắng sân trường tôi bỏ lại
Để dầm sương giữ lấy quê hương
Cổng trường mở khép ngày hai buổi
Em có ngùi theo bóng dặm trường...?

Nhược Thu




7. "LẶNG LẼ CHIỀU NAY..."

Lặng lẽ chiều nay
Lặng lẽ mùa hè
Sân trường vắng
Và lòng tôi cũng vắng
Muốn tặng em
Một chùm phượng thắm
Tôi nhờ mùa hè
Bẻ hộ tôi.

Bẻ hộ tôi
Một nỗi nhớ xa vời
Cắm xuống đất
Để mọc lên trái đắng
Chút tình tôi thầm lặng
Hát thành lời ve kêu.

Gửi mùa hè
Giữ hộ chút tình yêu
Khi chia xa
Vẫn nhớ ngày gặp lại
Lúc ấy
Em có là cô gái
Đốt tôi bằng ngọn lửa
Của riêng em?

Nguyễn Nhật Ánh




8. VỤNG VỀ THƯƠNG NHỚ

Em có thấy Hạ lang thang trên phố
Rất vô tư với những bước chân trần
Như thể tôi và em ngày nhỏ
Trưa Hà thành xao xác tiếng ve ngân.

Em có thấy Hạ về trong sắc phượng
Thẹn thùng chi, hồng cả nước hồ Gươm
Giống em quá - trước mấy dòng đa cảm
Viết dở dang tôi tặng lúc tan trường.

Và có thấy kẻ ngồi buồn trên cỏ
Gửi hồn theo mây trắng phía trời xa
Trót đa cảm để rồi bâng khuâng mãi
Hạ thất thường mưa nắng những ngày qua.

Giờ vẫn đấy bài thơ còn dang dở
Bởi vì em giấu mất một câu rồi
Em có thấy Hạ vụng về thương nhớ
Nhặt vu vơ thành bão viết giùm tôi.  

Giang Tuấn Đạt




9. HẠ NHỚ
           Tặng Minh Thu
Là nhớ gì không nhỏ?
Ngày ấy em rời trường
Nắng chiều vương trong mắt
Ngập ngừng và mông lung.

Ta ngẩn ngơ lặng ngắm
Cánh phượng hồng rụng rơi
Sân trường mùa hạ thắm
Bóng em xa, xa rồi...

Là thấy gì không nhỏ?
Sao vội vàng quay lưng
Đầu cành ve nức nở
Chiếc lá sầu rưng rưng.

Bước giày em thầm lặng
Bỗng chốc hóa xa vời
Ta về qua cửa lớp
Bụi phấn còn rơi rơi.

Là xa rồi đấy nhỏ
Kỷ niệm những ngày thơ
Người em xưa áo trắng
Hình bóng giờ trong mơ.

Trời xanh kia thăm thẳm
Mùa hạ biết còn không
Mùa thu sao đến chậm
Để buồn ta mênh mông?

Thanh Trắc Nguyễn Văn 




10. MÙA HÈ NỒNG CHÁY

Mùa hè nồng cháy
Ở trên má em
Mùa đông lạnh lẽo
Ở trong tim em.

Nhưng có một ngày
Hỡi em!
Mùa đông sẽ trên má
Mùa hè sẽ trong tim.

Heinrich Heine
(Tế Hanh dịch)




11. CAO BẰNG ĐANG HÈ

Mận chín thưa thớt dần
đào bắt đầu ửng đỏ
con đường lát bê-tông phẳng êm
mới mẻ một lối đi quen
lúa vàmg lên núi đứng
mươn mướt thung ngô xanh thẫm
Cao Bằng đang hè.

sông miệt mài lặng lẽ dưới kia
mải vút cao một vòng cung núi
Cô-li-a dài hơn vắng xa
bản Mán nào chon von ngọn khói
Tĩnh Túc thiếc, thuỷ điện Tà Sa
bỗng ngang lưng súng kíp
ruộng bậc thang nếp áo màu chàm.

phía Ngân Sơn, núi Đôi dùng dằng
chợ phiên Nà Phặc
ghé nhà bạn lính xưa trận mạc
mồ hôi đầm đồng hun nước da
Vai chai đi những gánh củi vừa về
đã dịu mềm trẻ khóc
tiếng sơ sinh một vùng núi già
mát rượi mọc trăng đêm.

dâng bâng khuâng
cứ nhớ một ai không ngủ được
thì Cao Bằng đang thức
nhấp nhô núi đổ về xuôi.

thanh bình khói sương thị xã trong mộng mị
túi thổ cẩm trĩu vai em khẽ
ngoảnh lại một điệu then
vuông vắn từng ô xếp
rừng thật thà như củi chẻ ra
óng một màu mật ngọt
là chất keo gắn chặt
lần đầu với Cao Bằng.

Nguyễn Thụy Kha




12. GIỮA NẮNG HÈ

Giữa nắng hè oi ả
Em là giò phong lan
Thả làn hương nhè nhẹ
Mơ màng cả không gían.

Giữa nắng hè oi ả
Em là mưa bóng mây
Đất trời chừng dịu lại
Khung vườn xanh bóng cây,

Giữa nắng hè oi ả
Em là nước hồ thu
Bơi trên hồ nước ấy
Anh thành người mộng du!

Mai Văn Hoan




13. VẨN VƠ MÙA HẠ

Tôi lại đến bên cổng trường tôi
Nơi có cây phượng vĩ năm nào hoa cũng muộn
Nơi cách đây nhiều năm - một mình tôi đã đến
Nhặt cánh phượng cuối mùa, ép niềm đau thi trượt vào tim.
Nơi cách đây chỉ một vài năm
Khi những người bạn tôi chưa vướng những chuyện đời, cơm áo
Mắt hãy còn cháy bỏng khát khao căng buồm trong dông bão
Vẫn hẹn nhau về.

Nơi có lần: tôi, mùa hạ và em
Cùng đứng đợi điều gì - chẳng gọi tên ra được
Rồi mùa hạ hiểu lòng đổ cơn mưa bất chợt
Trong lưới mưa điệp trùng tôi tìm thấy tay em.

Những bạn bè tôi, tất cả, nay đã quên
Em cũng rẽ những nẻo đường hoa mới
Cây phượng vẫn nở nhẩn nha những bông hoa cuối
Như đã quen với tất cả mọi điều.

Tôi lại về bên cổng trường tôi
Nơi có cây phượng vĩ lúc nào hoa cũng muộn
Lẽ nào mọi điều đều có thể quen rồi quên được
Lẽ nào... chúng ta...

Đàm Huy Đông




14. MÙA HẠ

Đó là mùa của những tiếng chim reo
Trời xanh biếc, nắng tràn trên khắp ngả
Đất thành cây, mật trào lên vị quả
Bước chân người bỗng mở những đường đi.

Đó là mùa không thể giấu che
Cả vạn vật đều phơi trần dưới nắng
Biển xanh thẳm, cánh buồm lồng lộng trắng
Từ những miền cay đắng hóa thành thơ.

Đó là mùa của những ước mơ
Những dục vọng muôn đời không xiết kể
Gió bão hòa, mưa thành sông thành bể
Một thoáng nhìn có thể hóa tình yêu.

Đó là mùa của những buổi chiều
Cánh diều giấy nghiêng vòm trời cao vút
Tiếng dế thức suốt đêm dài oi bức
Tiếng cuốc dồn thúc giục nắng đang trưa.

Mùa hạ của tôi, mùa hạ đã đi chưa
Ôi tuổi trẻ bao khát khao còn, hết?
Mà mặt đất màu xanh là vẫn biển
Quả ngọt ngào thắm thiết vẫn màu hoa.

Xuân Quỳnh




15. HOA KHẾ MÙA HÈ

Lại đến mùa khế đơm hoa tím
Những con sâu trong đất hoá thành ve
Nắng mải lang thang trên những vỉa hè
Để hoa khế rắc đầy sân nỗi nhớ.

Gió sẽ còn xôn xao trên vòm lá
Trái bàng xưa chín đã sắp rơi rồi
Sông mở lòng ra đón lũ trẻ xuống bơi
Trên cánh đồng ai đi tìm châu chấu.

Có ai nhớ những ngày mưa tìm sấu
Những trái vàng ươm ngọt nắng mùa hè
Những buổi trưa râm ran những tiếng ve
Đi đổ dế bên bờ đê cháy tóc...

Lại đến mùa khế đơm hoa tím
Rắc đầy sân nỗi nhớ một thời... 

Thạch Hoàng Việt




16. THÁNG TƯ HOÀI NIỆM

Bắt đầu từ con tu hú kêu
Lúa căng sữa và trời đang nhen nắng
Hoa gạo đỏ chỗ nẻo đường đất vắng
Sấm chuyển mùa. Tháng Tư.

Nước trôi hiền như là đang mùa thu
Bà mừng lắm, rét nàng Bân đã hết
Tháng Tư mở đầu, tháng Tư kết thúc
Xuân xuống thuyền sang hạ phía bờ kia.

Ta nhớ tháng Tư vì có một miền quê
Mẹ hoài thai ta giữa mùa hoa rất đỏ
Bạc phếch áo cha những ngày nắng gió
Ta sinh ra lúc lúa trổ đòng đòng.

Đã tắm bốn mùa trên một dòng sông
Đã lớn theo con nước ròng nước cạn
Đã trót nhận con bướm vàng làm bạn
Đã viết nốt trầm giai điệu Tháng Tư.

Nên trở về không phải khách lãng du
Là máu thịt thứ tình quê không mất
Bà đã đi xa. Tháng Tư giờ tất bật
Cây lúa gù lưng cõng nắng qua mùa.

Bình Nguyên Trang




17. HÈ VỀ TỪ THÁNG SÁU 

Hè về từ tháng sáu
Bụi phấn lặng lờ rơi
Mắt em chừng vời vợi
Giảng đường rồi xa xôi.

Hè về từ tháng sáu
Sân trường lất phất mưa
Bâng khuâng hồn hai đứa
Bơ vơ gió cuối mùa.

Hè về từ tháng sáu
Náo nức một mùa thi
Lặng trao chùm phượng vĩ
Áo trắng ngày em đi.

Hè về từ tháng sáu
Mực tím dần phôi pha
Ngậm ngùi lên hoa lá
Nẻo xưa nắng nhạt nhòa.

Thanh Trắc Nguyễn Văn




17. NGHĨ TRONG MÙA HẠ

Em gởi ở nơi đâu cái tuổi học trò
Khi hoa phượng nở trên đầu rực lửa
Tiếng ve rung khiến mùa hè bật cửa
Để con đường dài như nỗi mong mưa.

Ở đằng sau hai chữ: Ngày xưa...
Anh chợt thấy bóng em vừa thấp thoáng
Chồng sách vở mát lành trong bóng nón
Một mái trường nằm gọn giữa vòng tay.

Biết ngày xưa em học ở trường này
Hành lang ấy từng rợp đầy áo trắng
Anh đếm bước một mình trong chiều vắng
Mơ hồ nghe có tiếng guốc vọng về.

Ơi bạn bè, giờ mỗi đứa một quê
Trang lưu bút ghi bộn bề kỷ niệm
Đã qua rồi tuổi đam mê, tìm kiếm
Sau lưng ta, khép lại một thiên đường.

Hoài niệm nào cũng đầy ắp nhớ thương
Anh khờ khạo để bây giờ nuối tiếc
Nếu mai kia, em có về Phan Thiết
Bài thơ này, anh viết tặng riêng em.

Đỗ Quang Vinh




19. PHƯỢNG ĐỎ SÂN TRƯỜNG EM ĐỎ MÔI

Những cái đuôi ôi những cái đuôi
Theo em lẽo đẽo ngược rồi xuôi
Đạp xe theo dưới hàng hoa phượng
Phượng đỏ sân trường em đỏ môi.

Những cái đuôi ôi những cái đuôi
Con đường sao ngắn quá đi thôi
Trời chang chang nắng mà nghe... mát
Vì miệng em cười tươi rất tươi...

Những cái đuôi ôi những cái đuôi
Con đường Lục Tỉnh Phú Lâm ơi
Lòng tôi là cả trời thương nhớ
Xa cách rồi em có ngậm ngùi...?

Những cái đuôi ôi những cái đuôi
Sau giờ tan học túa muôn nơi
Cái đuôi xe đạp như đàn bướm
Vờn áo dài bay trắng rợp trời...

Những cái nôi.. ôi những cái nôi
Bao giờ trở lại được làm đuôi
Súng gươm tôi sẽ rèn xe đạp
Để đạp theo em ngắm nụ cười... 

Nhược Thu




20. CHÚT TÌNH ĐẦU 
 
Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng
Em chở mùa hè của tôi đi đâu ?
Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi mười tám
Thuở chẳng ai hay thầm lặng - mối tình đầu.

Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cơn mưa bay ngoài cửa lớp
Lá áo người trắng cả giấc ngủ mê
Lá bài thơ cứ còn hoài trong cặp
Giữa giờ chơi mang đến lại.... mang về.

Mối tình đầu của tôi là anh chàng tội nghiệp
Mùa hạ leo cổng trường khắc nỗi nhớ vào cây
Người con gái mùa sau biết có còn gặp lại
Ngày khai trường áo lụa gió thu bay...
Mối tình đầu của tôi có gì ?
Chỉ một cây đàn nhỏ
Rất vu vơ nhờ bài hát nói giùm
Ai cũng cũng hiểu - chỉ một người không hiểu
Nên có một gã khờ ngọng nghịu mãi... thành câm.

Những chiếc giỏ xe trưa nay chở đầy hoa phượng
Em hái mùa hè trên cây
Chở kỷ niệm về nhà
Em chở mùa hè đi qua còn tôi đứng lại
Nhớ ngẩn người tà áo lụa nào xa.

Đỗ Trung Quân




------------------------------------------------------------------------------
1. Những bài thơ Mùa Hè hay nhất
2. Những bài thơ Mùa Hè hay nhất (2)

Ghi chú: Ảnh Cao Bằng (dưới bài thơ 11) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet

3 nhận xét :

Nhi Bui nói...

Em nhớ trường cấp 3. Nhớ thầy nhiều

Mỹ Tiên nói...

Nhớ trường nhớ những kỉ niệm lúc còn học cấp 3 quá thầy ơi 😭

Thai Bao Trinh Thi nói...

Thầy lại tặng cho em khoảnh khắc được quay về một thời hoa bướm nhiều mộng mơ...
Xin cảm ơn thầy Nguyễn Văn Thanh Trắc ❤️❤️❤️