Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2020
Thơ Lục Bát tháng 9.2020 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
33. VỀ QUÊ GIỮA VỤ CÀY BỪA
Về quê giữa vụ cày bừa
Ngỡ thời trai trẻ mình vừa đi qua
Từ ruộng gần tới đồng xa
Làng trên xóm dưới vẫn là thân quen
Láng giềng tối lửa tắt đèn
Đội chèo tập cả thổi kèn đám thuê
Lúa xanh cò trắng bay về
Đợi chờ mùa gặt bộn bề rạ rơm
Nhà ai gạo mới thổi cơm
Cá kho tương cũ mà thơm khắp làng...
Đặng Vương Hưng
34. KHÔNG ĐỀ
Tôi về quê mẹ chiều mưa
Chập chờn sáng tối ngày chưa kịp tàn
Cái thời mẹ bước sang ngang
Váy quê áo cánh đủ làm nét duyên
Biết nhau từ thuở trốn tìm
Mẹ - cha biết có nỗi niềm như tôi
Có khi mô ngả nón ngồi
Về nhà dối mẹ như thời lí lơi
Nửa câu chả dám đôi hồi
Mà đành giấu kín đáy cơi trầu già
Chữ tình cái thuở mẹ - cha
Dám đâu vượt chữ nết na nếp nhà
Về làm dâu cửa người ta
"Tam tòng tứ đức" xót xa nắng chiều
Xuân nồng đắm đuối niềm yêu
Giấu vào vạt yếm nhiễu điều quắt quay
Tôi về quê mẹ chiều nay
Mưa giăng giăng phủ bóng gầy mẹ - cha
Dáng ai tha thướt lượt là
Phải chăng hồn phách người xa hiện về.
Lê Huy Liệu
35. TÌNH THƠ LỤC BÁT
Đôi ta chẳng thể rời nhau
Trắc - Bằng hòa quện sắc mầu nhân gian
Nhịp cầu em bắc cho chàng
Sóng đôi ta dệt tình vàng ca dao
Vần thơ lục bát ngọt ngào
Lời trao, ý gửi biết bao nhiêu tình
Đêm lùi nhường lại bình minh
Đôi vần lục bát như mình với ta.
Lê Duyên
36. THÌ THẦM TÊN EM
Muốn về thăm lại quê em
Bước chân níu những khát thèm lời thương
Mặc cho cơn gió bên đường
Nâng bao sợi nắng còn vương áo nàng.
Lời thề xưa tóc xoã ngang
Đội mưa, tắm nắng ngỡ ngàng giọt sương
Đưa tay anh vín má hường
Đặt lên ngọn gió tình vương ngọt ngào.
Ngước lên về phía trăng sao
Tưởng như tay đã chạm vào tóc mây
Nhẹ hôn má đỏ hây hây
Thêm hương bồ kết rơi đầy giấc mơ.
Đò ngang lưu luyến đôi bờ
Qua bao năm tháng hồn thơ sóng ngầm
Cùng nhau giữ vẹn chữ tâm
Hạ vơi mà vẫn thì thầm tên em…
Hoàng Minh Thuận
37. QUA RỒI
Qua rồi... tiếc nuối ngẩn ngơ
Thương thầm chiếc lá hững hờ nghiêng rơi
Vấn vương... suy ngẫm phận người
Mùa thu bẽn lẽn... nụ cười heo may
Tu lòng niệm phật ăn chay
Chuyển mùa... thương miếng trầu cay ế chồng!
Phạm Văn Tự
38. EM LÀ BIỂN CẢ
Hoàng hôn hoa cúc lợp vàng
Trải đầy hương sắc mơ màng chiều thu
Thanh bình đẫy vạt gió ru
Dấu trong ánh mắt tình thu ngời ngời
Hải hà xao động trùng khơi
Tôi chờ giông bão phương người tràn sang
Chỉ xin được chút khẽ khàng
Lẫn vào với biển thu vàng chiều nay.
Phạm Ngọc Khảnh
39. VỚT TRĂNG
Giá trăng cứ khuyết đừng tròn
Để tôi được ước, em còn nhớ tôi
Duyên trầu sao chóng nhạt vôi
Bờ môi chẳng thắm, mây trôi nẻo nào?
Lững lờ trăng tít trời cao
Câu yêu ngơ ngác chênh chao dỗi hờn
Mưa đêm núi lở đầu nguồn
Sông đau ngầu đục sóng cuồn bến thơ
Giữa dòng hòn cuội tơ hơ
Ở trần trọn kiếp bơ vơ phận mình
Trăng rơi đáy nước vô tình
Chiêm bao có kẻ đi rình… vớt trăng
Bùi Ái Nhân
40. TÔI VỀ
Tôi về yêu lại rạ rơm
Ngày mùa hối hả nồng thơm xóm làng
Mừng vui nhìn hạt thóc vàng
Bà con hôm sớm sẩy sàng nắng mưa
Tôi về nghe tiếng ru trưa
À ơi tiếng mẹ gió đưa thuở nào
Tôi về tìm lại từ lâu
Một thời đánh khẳng chăn trâu thả diều
Nhớ nhung còn biết bao điều
Yêu thương hò hẹn sớm chiều có nhau
Xưa rồi người ạ còn đâu
Tháng ngày rong ruổi dãi dầu nắng mưa
Tôi về tìm lại người xưa
Một thời để nhớ thẫn thờ người ơi.
Lê Đình San
41. TÌM VỀ THÁNG CHÍN
Mỗi năm tháng chín tìm về
Còn nguyên ký ức không hề đổi thay
Cánh đồng ho sặc khói bay
Và bao cơn gió heo may quẩn chiều
Cơn mưa vỡ tiếng sáo diều
Nắng hanh đỏ thóc dôi nhiều rạ rơm
Bếp nồng ấm những niêu cơm
Tôi về đón lấy mùi thơm gió đồng
Mẹ tôi vẫn áo nâu sồng
Khom lưng ở phía cầu vồng sau mưa
Tôi về nhặt hạt nắng trưa
Nhấc lên nón lá vá thừa tháng năm
Tôi về tìm lại xa xăm
Tìm trong bóng mẹ những đăm chiêu buồn!
Nguyễn Quỳnh
42. PHÍA CÓ NHAU
Em đi về phía không anh
Mấy sông mấy suối mấy gành mấy truông
Lẻ loi chân mỏi dặm trường
Cát buồn trong gió nắng buồn trong mây
Xin em xin hiểu lòng này
Đôi mình hai phía phía đầy phía vơi
Phía anh đồng suốt lưng trời
Tóc khô chân ướt sông bồi ruộng sâu
Đêm kêu bóng vạc không màu
Ngày xiêu ngả bước dấu trâu rãnh cày
Phía em hồn đất hình cây
Gieo trồng hạt giống tương lai đời chờ
Nét nghiêng bụi phấn thành thơ
Vẽ đầy trang vở màu cờ máu tim
Phía anh em có đi tìm
Hãy trông về cánh đồng chiêm lúa vàng
Phía em anh mãi nhìn sang
Tuổi thơ cùng với rộn ràng nắng hoa
Hai mình hai phía trời xa
Hồn thơ xanh mái tóc già nghe em
Duyên An
43. LÀM KHÁCH QUÊ MÌNH
Ta về... làm khách quê mình
Đắng lòng hai chữ bạc tình bội quê
Ngác ngơ sao gọi là về
Lạ hoắc sao vọng vong thề chôn nhau
Chỗ ta cắt rốn giờ đâu
Cõi ta há họng âm sầu đây sao...!?
Núi xưa giờ chẳng còn cao
Và sương chẳng một nơi nào còn bay
Nỗi đau xẻ nghé tan bầy
Lạnh run hồn giữa nắng ngày bập bênh
Ta về tìm lại tuổi tên
Giấy còn mà chữ đã quên bao giờ
Khai sinh vài dấu mờ mờ
Mù mù ta giữa ơ hờ quê xưa
Ừ, như bị một vố lừa
Thì đành làm khách cho vừa bể dâu!
Nguyễn Liên Châu
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét