Thứ Tư, 7 tháng 3, 2018

Thơ hay mỗi ngày (7)

Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

1. NGƯỜI ĐÀN BÀ CÕNG MƯA

Người đàn bà cõng mưa
Đi qua những mùa tần tảo
Cất lên những tiếng rao trầm
Tiếng rao lặng thầm trên con ngõ vắng
 
Cơn mưa giăng giăng
Cửa nhà yên ắng
Người đàn bà vẫn những bước chân
Nặng trĩu gánh mưu sinh
 
Con đường quê đất sình
Có dấu chân in hình rất lạ
Của người đàn bà cõng mưa đi qua
Từng giọt rơi lả tả
 
Những đứa con ngồi trong hiên lá
Ngóng nhìn về con đường mịt mù tít xa
Người đàn bà ướt sũng
Tìm vui trong ánh mắt con thơ
 
Để rồi ngày mai
Người đàn bà lại đi
Lại về
Lại cõng những cơn mưa

(Báo Cần Thơ)

Vỹ Tuấn


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

2. MẸ THÀNH CỔ TÍCH

Con về Mẹ đã xa rồi
Nắng vàng chợt tắt đỉnh đồi hoàng hôn
Lá chiều lành lạnh cô thôn
Mưa thu rưng rức khóc buồn ca dao.
 
Con về cầu ván bờ ao
Bắt con đom đóm thả vào tuổi thơ
Tuổi thơ có tiếng ầu ơ
Có vòng tay Mẹ bồng chờ trăng lên.
 
Con về hỏi nhớ tìm quên
Đồng sâu, ruộng cạn đâu tên của mình?
Nổi trôi cũng kiếp lục bình
Câu thơ giờ lạnh sân đình heo may.
 
Con về thấy Mẹ trên mây
Một đời gồng gánh vai gầy cỏ lau
Bướm bay tang trắng vườn cau
Mẹ thành cổ tích
Miếng trầu ai têm?

(Báo Cần Thơ)

Thanh Trắc Nguyễn Văn


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

3. VỀ THƯƠNG THÁNG BẢY

Tháng bảy hiên nhà loang nắng
Chợt nghe một tiếng gà trưa
Giấc mơ vàng bông hoa mướp
Võng ru nỗi nhớ rất trầm
 
Vu vơ trôi cùng mây trắng
Tiếng rao vọng phía xa xăm
Tần ngần nhớ quê mùa cũ
Tháng năm khoai sắn thiệt thà
 
Chim quê véo von ngõ trước
Áo em tim tím hoa cà
Bàn chân giẫm nhẹ bóng nắng
Giật mình chuồn ớt bay xa
 
Mẹ ngồi tảo tần khâu áo
Dịu dàng đan sợi yêu thương
Chiếc lá nhẹ tênh rơi khẽ
Quạnh hiu cơn gió lạc đường
 
Về thương khung trời tháng bảy
Sáo diều vi vút thênh thang
Đi qua những mùa hoa dại
Còn đây ký ức mơ màng

(Báo Cần Thơ)

Trần Thanh Thoa


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

4. RU MƯA

Tiếng mưa như tự thuở nào
Giọt sầu muôn thuở rụng vào tim ta
Gió mưa ướt đẫm nhành hoa
Thương người năm ấy đường xa chưa về!

Tôi còn ở bến sông quê
Chiều xưa ai hát lời thề cỏ may?
Em như chim sáo xa bay
Tôi - dòng sông đã dâng đầy nhớ thương

... Một mai chớp bể mưa nguồn
Có ai về lại con đường ngày xưa?

Rồi mai nhịp võng đung đưa
Tiếng thương ngày ấy trong mưa gọi về...

(Báo Cần Thơ)

Đặng Hoàng Thám


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

5. BAO GIỜ TÔI LẠI GẶP TÔI

Bao giờ tôi gặp lại tôi?
Hồn nhiên cái thuở nói cười ngây ngô
Gió vờn qua cánh đồng khô
Cánh diều theo gió nhấp nhô lên trời.

Bao giờ tôi gặp lại tôi?
Những trưa lén mẹ lượn bơi giữa dòng
Lục bình lơ lửng trên sông
Từng giề hoa tím bềnh bồng trôi xuôi.

Bao giờ tôi gặp lại tôi?
Chiều quê bóng mẹ lặng ngồi bên hiên
Bếp quê sợi khói dịu hiền
Vẽ lên ngày tháng bình yên một thời.

Bao giờ tôi gặp lại tôi?
Những đêm cánh võng giăng nơi góc nhà
Hiu hiu vạt gió thướt tha
Mẹ ngồi cất tiếng ơi à... à ơi!

Bao giờ tôi gặp lại tôi?
Bao giờ tôi gặp lại tôi... dại khờ?

(Báo Cần Thơ)

Nguyễn Minh Thuận


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

6. CHIỀU TRÊN ĐỒI

Em có nghe gì trong tiếng gió
Vạt đồi xanh hương hoa cỏ thơm nồng
Những cánh bướm chập chờn bay lượn
Tiếng suối reo réo rắt phía lưng đồi

Chiều nương rẫy giọt nắng vàng rơi khẽ
Mồ hôi cha năm tháng gánh về
Cánh rừng già bốn mùa thổn thức
Bàn chân cha qua muôn nẻo đại ngàn

Ơi nỗi nhớ phía bìa rừng vang vọng
Dáng mẹ gầy đổ bóng thênh thang
Bầy chim cũ trên cành ríu rít
Lối mẹ về hun hút rừng sâu

Ngọn khói chiều vờn trên mái lá
Hoàng hôn rơi thao thiết bên đồi
Bờ tóc rối trong chiều xao động
Buổi em về mây trắng lững lờ trôi…

(Báo Cần Thơ)

Du Miên


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

7. KHOẢNG TRỜI THÁNG BẢY

Ươn ướt niềm chi cuối hạ
Qua thời son trẻ phượng già
Giọt mưa loang mềm cánh gió
Khoảng trời tháng bảy ngâu sa...

Miên man chùm mưa không tuổi
Gởi vào thương nhớ mênh mông
Đi tìm miền thơ ấu cũ
Bơ vơ thuyền giấy lạc dòng

Khoảng trời như nghèn nghẹn nắng
Thinh không vọng tiếng sấm rền
Ai níu vầng mây thấp xuống
Cánh chuồn cõng gió bay lên

Gọi ban mai về trú ngụ
Bên khung cửa sổ nhạt nhòa
Đơn côi hoa trong bình cũ
Còn ai giây phút chuyện trò...

Nao nao khoảng trời tháng bảy
Bầy ve đi mất hút rồi
Sụt sùi lệ ngâu hờn tủi
Dỗ dành mưa nín khóc thôi...

(Báo Cần Thơ)

Tịnh Bình


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

8. THANH XUÂN GIỮA CHIỀU PHỐ CŨ

Thanh xuân bỏ lại từ em xa tuổi hai mươi
bờ môi thưa vắng nụ cười
chiều đếm ta bước chân đơn lẻ
phần ba tuổi đời nhè nhẹ trôi xuôi
trôi qua thành phố diễm kiều

Tương tư bỏ lại từ em tóc xõa đôi bờ
chiều rưng theo nỗi đợi chờ
tình đếm ta lá buông cành lá đổ
một quãng dài lẳng lẳng đi
qua ngang thành phố mấy lần

Người đi chưa đủ mệt nhoài
nghe con đường xưa hoang vắng
bước về cho nặng nhớ thương
bước về còn ai để vấn vương

Thành phố hiền như nắng chiều bên sông
soi dòng sông lớn
em đã về sao tình xưa sóng gợn
phần ba tuổi đời ta vẫn lẻ bước
riêng ta.

(Báo Cần Thơ)

Phan Duy


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

9. MẮT HẠ

Em đã rời xa từ mùa hạ ấy
Hoa phượng đỏ trời phố cũ trường xưa
Lối mòn quen nhớ những ngày thương
Nghe nỗi buồn lên đôi mắt hạ

Đỏ như máu tim ta màu phượng vĩ
Non tơ chi cỏ dại ven bờ!
Chạnh nhớ nhung một thời tuổi trẻ
Thuở vào yêu biết mấy đợi chờ!

Ve sầu ơi
có vui không mà hát mãi?
Đâu biết mai thu về giá lạnh mưa sa!
Thương trường cũ và người đi buổi ấy
Gửi lại bây giờ đôi mắt hạ buồn tênh...

(Báo Cần Thơ)

Đặng Hoàng Thám


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

10. MƯA ĐẦU MÙA

Giọt mưa đầu mùa làm người ta nhớ nhau thêm
những kỷ niệm của một thời xa ấy
ùa về

cơn mưa qua lòng đất cũ
tưới mát đời
thức tỉnh nỗi buồn xưa

giọt mưa đầu mùa khơi lên niềm nhớ
rả rích ngoài kia
sệt quánh tiếng rơi dài

mưa trả lại đời những gì vay từ biển cả
hồi sinh ký ức yêu thương

nhưng cơn mưa nào rồi cũng tạnh
chỉ có tâm hồn với tâm hồn
xua giá lạnh từ bàn tay.

(Báo Cần Thơ)

Phan Duy


Thiếu nữ ngồi áo dài vàng

--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :