Thứ Hai, 2 tháng 8, 2021
Thơ Lục Bát tháng 8.2021 P2 (nguồn Lục Bát Việt Nam)
11. MẸ TÔI
Mẹ giờ không nhận ra ai
Cháu con, dâu rể, gái trai mủi lòng
Trưa chiều lúc nhớ lúc không
Gặp ai cũng chỉ đứng trông rồi cười.
Ngậm ngùi nước mắt nhẹ rơi
Nghĩ mà thương mẹ cả đời gian nan
Nuôi con năm tháng cơ hàn
Đồng sâu ruộng trũng mùa màng lệch vai.
Thân cò lặn lội sớm mai
Giữa đường gãy cánh biết ai tỏ bày?
Mẹ giờ như chuối chín cây
Lòng con se thắt nỗi đầy nỗi vơi.
Mưa sao, mưa đến trắng trời?
Câu thơ con viết nghẹn lời giữa đêm!
Đỗ Thị Vịnh
12. CÂU THỀ
Say sen say sắc say tình
Chim kêu gọi bạn thương mình mình ơi!
Câu thề ai lỡ đánh rơi
Trăm năm ai kết duyên đôi giao quỳnh?
Chắt chiu yêu dấu cho mình
Ngó tơ kéo sợi, giăng mành khôn nguôi
Phải đâu sắc nước gương trời
Yêu nhau giữ trọn tình đời thủy chung
Tâm sen ai ngỏ tơ lòng
Lá sen gói cốm làng Vòng thơm hương
Nguyễn Xuân Ngọc
13. THÁNG BẢY
Luyến lưu thanh tú lưa thưa
Hải đường hé nụ gọi mùa theo sang
Thương anh cây úa lá vàng
Khói hương thơm thoảng nghĩa trang quê chiều
Rưng rưng dáng mẹ đổ xiêu
Lom khom nhặt tiếng sáo diều anh xưa…
Mắt ròng nhỏ giọt võng đưa
Bát cơm, đôi đũa chỗ chừa phần anh…
Dòng Lô nước vẫn trong xanh
Biết rằng mãi đợi đâu thành ước mơ
Nghẹn ngào tháng bảy thẫn thờ
Nén hương thơm hộ câu thơ tỏ bày !
Hương Lê
14. DẤU XƯA
Thu ơi sao vội vàng xa
Để đông hiu hắt tràn qua chốn này
Dấu xưa rêu đã phủ dày
Người xưa đã bỏ thu gầy nét xưa
Vợi vời những gió cùng mưa
Đò xưa lỗi hẹn - bến xưa lỡ làng
Chèo xưa khỏa nhịp - dã tràng
Uổng công xe cát - bẽ bàng thu trôi
Bến buồn lặng ngắm chiều rơi
Nghe da diết nhớ khoảng trời thu xa.
Nguyễn Minh Tâm
15. VIẾT Ở NGÀY NGÂU
Người ơi trời vẫn đang mưa
Người đừng đứng tãi ngày xưa ra đường
Nếu còn một chút nõn nường
Thuận tay trộn với má hường cho nhau
Người ơi trời vẫn mưa mau
Thôi đừng đắp đập tay gầu múc sang
Đò giờ đò chẳng đò ngang
Cũng không chở hết lỡ làng người ơi
Ngươi ơi hóng gió mà chơi
Đi qua ẩn dật mà phơi lỡ thì
Giờ ai chu chít chu chi
Đêm ẩn xưa ấy có khi lại về
Tìm đâu ra mảnh chiếu mê
Thôi ta mượn chút hương quê gói vào
Vũ Ngọc Thư
16. GỌI TỪNG NHỊP THỞ VỀ ĐÂY
Nỗi đau con khấn nỗi đau
Bao nhiêu nước mắt trong màu nhân gian
Màu buồn hoá kiếp thương tang
Chắp tay, thương phố khóc than loài người
Cúi đầu xin khấn dưới trời
Sài Gòn vỡ vụn trên mười ngón đau
Khóc người, người lặng khóc nhau
Hồi còi hú… Nhịp tim đau quá chừng.
Mạc Tường Vi
17. NẮNG THU
Lung linh sợi nắng đầu thu
Bên thềm lại nhớ mẹ ru năm nào
Giọng người trầm bổng thấp cao
Ngoài vườn vọng tiếng lao xao chim về
Đường làng cây cối xum xuê
Xóm thôn giàu đẹp thêm mê quê nhà
Trời thu sợi nắng tỏa xa
Gió thu dịu mát xích ta gần mình .
Phạm Thị Nguyên
18. GIAO MÙA
Hình như trời đã sang thu
Nghe đâu ríu rít chim gù vòm xanh
Đong đưa hương thị mát lành
Mắt na lấp ló đầu cành vườn ai
Hình như vạt nắng còn dài
Rám vàng trái bưởi ở ngoài bờ ao
Mây xanh ở phía trời cao
Ngập ngừng hương ổi thuở nào nhớ thương
Hình như từ những nẻo đường
Đã nghe hương cốm vấn vương gió chiều
Bờ đê vi vút sáo diều
Bâng khuâng lối cũ bao điều ngóng trông
Hình như nước ăm ắp song
Chuồn chuồn rợp nắng cánh đồng làng ta
Thoảng hương cỏ mật cỏ gà
Mặt sông tim tím sắc hoa lục bình
Hình như trời đã chuyển mình
Heo may qua ngõ mái đình phong rêu
Cau trầu còn đợi mùa yêu
Ta về gom nhặt mấy chiều tương tư.
Nguyễn Quỳnh Anh
19. GIAO MÙA
Hình như trời đã sang thu
Nghe đâu ríu rít chim gù vòm xanh
Đong đưa hương thị mát lành
Mắt na lấp ló đầu cành vườn ai
Hình như vạt nắng còn dài
Rám vàng trái bưởi ở ngoài bờ ao
Mây xanh ở phía trời cao
Ngập ngừng hương ổi thuở nào nhớ thương
Hình như từ những nẻo đường
Đã nghe hương cốm vấn vương gió chiều
Bờ đê vi vút sáo diều
Bâng khuâng lối cũ bao điều ngóng trông
Hình như nước ăm ắp song
Chuồn chuồn rợp nắng cánh đồng làng ta
Thoảng hương cỏ mật cỏ gà
Mặt sông tim tím sắc hoa lục bình
Hình như trời đã chuyển mình
Heo may qua ngõ mái đình phong rêu
Cau trầu còn đợi mùa yêu
Ta về gom nhặt mấy chiều tương tư.
Nguyễn Quỳnh Anh
20. TÓC DÀI ƠI
Một thời mái tóc của em
Làm ta đổ cả ánh đêm sang ngày
Tóc dài trong gió bay bay
Lòng ta theo bóng đắm say tận chiều.
Đời người muôn ngả nét yêu
Hàm răng mái tóc… làm xiêu cả đình
Vô tư, nào đã dám tin…
Khi mắc tóc, mới biết mình ngu ngơ.
Tóc dài chảy ngập giấc mơ
Ta con thuyền đợi không bờ không neo
Rồi như mảnh nắng đi theo
Chỉ lo tóc rối dạt bèo trôi mây.
Bây giờ gặp lại em đây
Ôi dòng thác bạc nhuốm đầy chiều thu
Bồi hồi nhớ mái tóc xưa
Ta thành kẻ đứng… dưới mưa ngập trời!
Dương Phượng Toại
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Luc Bat Viet Nam
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét