Thứ Hai, 5 tháng 9, 2022

Thơ Lục Bát tháng 9.2022 P3 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



21. TÌM CHỒNG!

Bao năm đất nước yên bình
Lòng em phấp phỏng kiếm tìm mộ anh
Người đưa tin… ở Cổ Thành
Em vào chỉ thấy cỏ xanh một màu …

Vái trời cao! Anh ở đâu ?
Hay anh nằm ở rừng sâu đại ngàn
Mấy mùa nắng đổ, mưa chan …
Đồng đội anh đã xếp hàng về đây

Tìm anh bới đất, vạch cây
Gai cào, áo rách chân tay vẹt mòn
Quản chi lội suối chèo non
Thân em còm cõi gầy mòn xác ve

Phơi mình giữa nắng trưa hè
Không thấy anh, quyết không về quê hương
Năm đầy chồng chất nhớ thương…
Anh càng biền biệt chiến trường xưa xa

Ngọn đèn trước gió mẹ cha
Ngóng tin con, đợi ở nhà khôn nguôi.

Nguyễn Quang Huỳnh







22. EM

Em là nỗi nhớ niềm mong
Em là mơ ước sáng trong ngời ngời
Em là câu hát lả lơi
Ru anh vào giấc mộng đời say sưa
 
Em là nắng gió mây mưa
Cùng anh sớm tối chiều trưa đêm về
Em là dịu ngọt hồn quê
Em là câu hẹn lời thề trăm năm
 
Em là đôi mắt đăm đăm
Nhìn anh đêm ấy mười lăm trăng tròn
Em là chúa dỗi chúa hờn
Là buồn rồi lại vui hơn mỗi ngày
 
Hơn là rượu đắng men say
Bàn tay nắm lấy bàn tay thẫn thờ
Em là muôn nụ tình thơ
Em là bến ước bờ mơ… suốt đời!

Đồng Kế





23. ĐI TÌM CÂU HÁT TRƯƠNG CHI

Gánh thơ lục bát đi tìm
Câu Trương Chi hát rơi chìm đáy sông
Người xưa sương khói bềnh bồng
Tiếng yêu vụn vỡ cuối dòng đơn côi.

Mơ duyên thả lưới sao trời
Trăm năm lại vớt toàn lời tương tư!
Thuyền tình đắm bến trăng lu
Đau thương vọng giữa khói mù thời gian.

Này đây khúc hát bẽ bang
Tiểu thư gặp kẻ cơ hàn đói cơm
Ngậm ngùi thân phận rác rơm
Ôm gương mặt quỷ mộng thơm hoa lài!

Còn đây tiếng sáo lạc loài
Đung đưa màu nhớ, đong đầy giọt đau
Bổng trầm chạm đến trăng sao
Kìa ai áo lá tan vào hư vô…

Đi tìm vấp phải câu thơ
Câu ca cổ tích đến giờ chưa tan
Người xưa khóc với trăng vàng
Còn ta lệ ứa khóc chàng Trương Chi…

Thanh Trắc Nguyễn Văn





24. MÙA THU TỦI PHẬN

Cuối thu lá rớt trụi cành
Quét mùa ký ức đốt thành tro than
Thả bay về phía đại ngàn
Xưa ơi giờ đã phai tàn theo xưa

Lòng ta nghiêng đổ chiều mưa
Nỗi niềm trắng xoá câu thơ lềnh bềnh
Chẳng yêu đương chẳng người tình
Chợt nghe thê thảm khi mình cô đơn

Nhắc ra tủi phận nhiều hơn
Thì thôi riêng để tủi hờn mặc riêng
Việc nhà, cơm áo… vẫn siêng
Mộng mơ trăng gió tưởng nghiêng mái trời

Vẫn đau thầm tiếc cuộc đời
Môi xuân mắt biếc mà trời không cho
Sợ yêu sợ lỡ cầu, đò
Lại đem gói lại cất kho để dành.

Mạc Tường Vi





25. NHỚ!

Nhớ quê lại viết về quê
Như là có lá bùa mê gieo vần…
Nhớ làng vào hội tế thần
Mục đồng một lũ đánh trần tắm sông

Nhớ người thách lá “Diêu Bông”
Em tìm được lá chị không hạ mình
Nhớ cô thôn nữ đa tình
Thích ông phán trẻ thuyết trình thơ văn

Nhớ váy lĩnh, nhớ vành khăn
Mẹ mua cho chị… để răn nếp nhà…
Mẹ về nước Phật đã xa
Nhớ quê, nhớ Mẹ... cây đa xóm đồi…

Cao Trần Nguyên





26. VÔ TÌNH

Vô tình tôi chạm vào Em
Nửa vui , nửa thẹn, nửa thèm tương tư
Vô tình tôi chạm vào Thơ
Dẫu chưa say, cũng ngẩn ngơ chín chiều

Vô tình tôi chạm vào Yêu
Kiệm lời cũng đủ nói điều riêng ta
Vô tình tôi chạm vào hoa
Vẫn phân biệt được đâu là hoa khôi

Vô tình Tôi chạm vào Tôi
BIẾT MÌNH KHÔNG THỂ ĐÁNH RƠI MẤT MÌNH.

Trịnh Bá Khả

*Sai lầm lớn nhất của đời người là tự đánh mất mình - Lời dạy của ĐỨC PHẬT





27. TIẾNG GỌI TRÁI TIM

Đêm nay ngủ ở lưng trời
Tiếng ai gọi… nghe vẫn vời vợi xa

Sương ôm đỉnh núi la đà
Chạm nhau ánh mắt vấp ba bốn lần

Lạ thay hơi thở thật gần
Ru em giấc ngủ giữa tầng mây bay

Trời ngủ say, đất ngủ say
Riêng em thấp thỏm heo may núi rừng!

Nguyễn Quỳnh





28. LẠC

Biển chiều cao ngất cổng trời
Vũ trụ vô tận phận người mỏng manh
Trần gian đi lạc một lần
Đắng cay vinh nhục… muôn phần xót xa!

Phan Anh Dũng



Hai thiếu nữ áo dài trắng


29. NHỚ MẸ

Mẹ cho đôi mắt nhìn nhau
Nhìn sâu trong đáy bể dâu tâm hồn
Mẹ cho đôi mắt hoàng hôn
Để em giấu lẽ dại khôn phận mình !

Phan Anh Dũng





30. ĐỒNG VĂN XỨ ĐÁ

Trải lòng... tình đá biên cương
Vào thăm dinh thự nhà Vương yên bình
Cảnh xưa ai khắc nên tình
Rêu phong trầm tích bóng hình như mơ.
 
Hoàng hôn lên đỉnh cột cờ
Hồn thiêng Tổ quốc ý thơ dạt dào
Bồng bềnh mây gió xôn xao
Lạc về phố cổ nhập vào cảnh đêm.
 
Bồi hồi hương sắc cao nguyên
Bức tranh thổ cẩm giữa miền hoang sơ
Lạc mình sương khói... ngẩn ngơ
Đồng Văn* xứ đá cõi mơ thức lòng!

Phạm Tự




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :