Thứ Tư, 7 tháng 9, 2022

Thơ Lục Bát tháng 9.2022 P4 (nguồn Lục Bát Việt Nam)



31. VIẾT TRÊN MÁY BAY

Ta ngồi trên chín tầng mây
Để Thơ Lục bát cùng bay theo người
Câu vui lơ lửng giữa trời
Câu buồn rải khắp cõi đời nhân gian...

Dưới kia khuất lấp mây ngàn
Miền Trung bão lụt... từng đàn trôi qua
Chú Cuội chặt đổ cây đa
Đàn cò sã cánh quê nhà ở đâu?

Một thời cắt cỏ chăn trâu
Thơ còn lấm láp dãi dầu nắng mưa
Một thời gồng gánh ước mơ
Thơ còn khao khát bao giờ bay lên...

Bài thơ chưa kịp đặt tên
Máy bay đã hạ cánh miền ca dao...

Đặng Vương Hưng







32. LỤC BÁT VU VƠ!

Người ta vừa mới đi qua
Giữa đường nhìn thấy về nhà chiêm bao
Đêm mơ tưởng thấy đâu nào
Hư hư, ảo ảo quyện vào khói sương

Gặp người giữa ngã ba đường
Cái mùi bồ kết quyện hương tóc thề
Như ai đang bỏ bùa mê
Để cho mắc phải rồi về tương tư

Nao ai hẹn ước mà ừ
Oản xôi chưa sắp mà sư tới rồi ...
Phấn son chưa kịp xoa môi
Chưa ươm hạt xuống mầm chồi khảo tra

Bâng khuâng lòng cứ mặn mà
Bước chân vô định đi ra, đi vào
Đem lòng nặng những khát khao
Người ta rấp ngõ gai rào dọc ngang.

Nguyễn Quang Huỳnh





33. CHỊ TÔI

Tuổi trăm, chị chạm mốc rồi
Sài Gòn bên chị, nhớ hồi ở quê
Mẹ mòn chân đất nón mê
Chị đi cúi mặt đời tê tái đời
 
Còn đâu nước mắt chị ơi
Mây đen bịt kín bầu trời ...đêm đêm
Chữ Nhân lũ cuốn chân thềm
Tấm thân trói chặt còn chêm gai vào
 
Bị dồn vào kiếp nhà lao*
Mở ra địa ngục chốn nào hư vô
Quê hương đào sẵn huyệt mồ
Vùi sâu nện chặt cơ đồ cháu con
 
Đi lâu gai góc cũng mòn
Đánh lâu chai sạn no đòn cũng quen
Lần hồi qua vận đỏ đen
Con đường nhân quả ánh đèn lé loi
 
Thoát thân khỏi ngục đòn roi
Quay lưng về chốn giống nòi coi khinh
Chị đi về phía ân tình
Mở ra cánh cửa bình minh quê người
 
Sài Gòn nở nụ cười tươi
Cháu con xây nghiệp hơn mười năm xưa
Mắt sâu in dấu cày bừa
Chị ôm em khóc, như vừa trong mơ
 
Bây giờ và đến bao giờ
Vẫn còn nghe chị đọc thơ chị nà
Gánh đời kĩu kịt đường xa
Dõi theo bóng chị bao la chân trời
 
Tuổi trăm rạng rỡ với đời
Còn em, còn chị, còn lời nước non
Chị ơi, hoa lệ Sài Gòn
Ngoài trăm tuổi hạc dấu mòn chị đi.

Nguyễn Lâm Cẩn





34. HƯƠNG ĐỜI

Đói cho sạch, rách cho thơm
Hơn phường giá áo túi cơm, ba... ừ
Biết chi "hối đoái" "thặng dư"
Mẹ ta nhân ái cũng từ lúa khoai

Chẳng chê "lươn ngắn", "chạch dài"
Công lên, việc xuống; trong ngoài sẻ chia
Chẳng nên ông nọ bà kia
Chẳng lo bít trám miệng bia, tiếng đời

Thế gian kẻ khóc, người cười
Góc nhìn, chỗ đứng: lắm lời khen chê
Thương trường: bịt mắt bắt dê
Lãng sao đức hạnh, cuồng mê bạc tiền

Cứ ăn thật, cứ ở hiền
Cứ xây tâm thế vững bền gia phong
Hương đời bình dị, sạch trong
Ta đi thanh thỏa thiên bồng lãng du.

Phạm Luyến





35. MẸ NUÔI

Mẹ em anh gọi mẹ nuôi
Tháng năm nhập ngũ, nhớ người Tân Yên
Vẳng nghe Quan họ "Còn duyên"
Cối trầu mẹ giã trên miền quai thao.

Mẹ ơi chẳng có yếm đào,
Nâu sồng, bậu cửa ngọt ngào lời ru.
Đất cằn sỏi đá trung du
Một đời gồng gánh sương mù, nắng mưa.

Bạch đàn vờn gió đung đưa
Áo vai sứt chỉ mẹ vừa vá xong.
Sắn khoai cõng gạo thắt lòng
Chia tay Cầu Trại nhớ mong ngày về.

Ước sao trở lại nơi quê
Ba lô vẫn giữ nếp nề thuở xưa.
Cuối thu trời vẫn đổ mưa
Có hình bóng Mẹ nuôi vừa ngang qua.

Quê hương đâu cũng là nhà
Mẹ nuôi, mẹ đẻ cùng là mẹ chung.

Nguyễn Đức Vân





36.  MÓT THÓC ĐỒNG LÀNG

Con chim hót giữa đồng làng
Chiều nay nhặt hạt thóc vàng mùa vui
Bao nhiêu thương nhớ ngọt bùi
Bấy nhiêu kí ức ngậm ngùi chưa xa

Con đi mót thóc cùng bà
Hạt non cũng quý hạt già cũng yêu
Đưa tay con nhặt nắng chiều
Chổi cùn bà quét bao điều thảo thơm

Chắt chiu nên những hạt cơm
Từ bao thóc đính bùn non đất già
Bàn tay con nắm tay bà
Chiêm mùa đôi vạt vắt qua đồng làng

Bao mùa giáp hạt đi ngang
Cùng mùa thóc mót thênh thang tình người
Cho con ấm một cuộc đời
Bà đi mót những nụ cười đồng ta

Thế rồi chân sáo đi xa
Giữa quê bà mót thật thà nữa không?
Bà đi về phía cánh đồng
Một ngày lúa chín vàng hong nỗi đời

"Con lần theo hạt thóc rơi"
Mênh mang mưa trút trắng trời chênh chao
Nhặt lên hạt thóc ngọt ngào
Tình bà ấm tỏa ngập vào thương yêu.

Nguyễn Chí Diễn





37. NHẶT LÊN

Nhặt lên chiếc lá thu khô
Thấy lao xao gió hư vô thổi về
Nhặt lên bông lúa đồng quê
Thấy cha thấy mẹ đẫm đề tháng năm

Nhặt lên trang vở xa xăm
Thấy say đôi mắt bao năm ngấn dài
Nhặt đời trầy xước bờ vai
Thấy rung rinh giọt sương phai kiếp người

Nhặt lên hạt nắng xuân tươi

Nguyễn Tiến Ban





38. MÙA THU NHỚ NGUYỄN DU

Từ Hồ Gươm lên Hồ Tây
Một mình ngắm phố, ngắm mây, ngắm trời
Gió đùa chiếc lá vàng rơi
Tiếng tiêu ai thổi? vọng lời người xưa

Hồ Tây nhạt nắng, phai mưa
Sâm cầm về đậu… giờ thưa thớt rồi
“Ba trăm năm” Nguyễn Du ơi
Tiếng đàn cầm mãi đầy vơi lòng hồ

Trang kiều đọc cả trong mơ
Nỗi đau nhân thế bao giờ hết đau?
Dốc đời, leo đến ngàn sau
Thôi thì: gói lại nỗi sầu xa xưa

Phủ Tây Hồ khói sững sờ
Nhớ Hoà Phong tháp như chờ ngóng ai
Liễu xanh buông rủ tóc dài
Ngàn năm thương Nguyễn “mười hai bến bờ”

Chuông chùa Trấn Quốc ngân Nga
Một thu vàng nữa… vắng xa bóng Người!

Trần Trọng Giá





39. LẮNG NGHE

Nghe núi đứng, nghe sông nằm
Nghe đồi úp mặt, nghe năm cạn ngày
Nghe trời cao, nghe đất dày
Cánh chuồn phận mỏng muốn bay lên ngàn.

Qua bao cung bậc tiếng đàn
Lắng nghe cây cỏ… trần gian giàu, nghèo
Nỗi niềm sông suối trong veo
Nghe thương dân giã gieo neo…dã tràng.

Đường xa lắm nẻo ngỡ ngàng
Nghe lời chim hót mơ màng cây xanh
Nghe chiều thêu lụa vào tranh
Uy nghi núi dựng lũy thành vươn cao.

Ngày xưa nghe tiếng ngọt ngào
Tiếng em gọi nắng dạt dào mùa ơi!
Nay nghe ngọt mật đắng đời
Thương thuyền ai giữa chơi vơi sóng dồn.

Đặng Cương Năng





40. NGỌN CỎ BÊN ĐƯỜNG

ta như ngọn cỏ bên đường
trong cơn cát bụi nhiễu nhương lọc lừa
một đời dãi nắng dầm mưa
một đời xuôi ngược mà chưa lối về

rập rình nửa tỉnh nửa mê
nửa trăng gió nửa bộn bề áo cơm
nửa phần thầm lặng sớm hôm
nửa phần quẫy lộn theo cơn sóng triều

hình hài có được bao nhiêu
cũng tung tẩy cũng cạp điều chiếu hoa
con đường tính bước gần xa
tàn đêm tỉnh giấc còn ta với mình

bao nhiêu năm tháng vô hình
biến thành ngọn cỏ xanh tình núi sông…

Nguyễn Cường




--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :