skip to main
|
skip to sidebar
1. THỀM XUÂN
Sớm nay mùa đông vừa rụng
anh ngồi nghe gió tràn một hương xanh
nắng vương mái phố
chim réo đầu cành
bây giờ đã là mùa xuân
từ mái nhà lặng yên ngày cũ
ô cửa mùa thả những giấc mơ
anh dừng lại trước những kỷ niệm đang hé
rộn ràng ngực ấm chân son
muốn cùng em chạy qua miền quá vãng
và thức dậy giữa cuồng lặng bình minh
để nghe yêu đương ngỏ lời rực cháy
để mơ như sông như suối miên mải tháng ngày
như đôi mắt căng trào biển rộng
cuộc đời này là những cánh buồm
mùa xuân mở ra những cơn yêu bất tận
chúng ta là những nhánh cây rừng trổ hoa.
(Báo Cần Thơ)
Kai Hoàng
1. GIẤC MƠ BÔNG GÒN
Bầy chim sẻ cánh nâu buồn ngơ ngác
Dắt tôi về những cũ kỹ mùa xưa
Bên gốc gòn già đứng tựa vào lưng núi
Tơ bông gòn trắng vệt nắng mưa thầm lặng
Gót chân ấu thơ lấm tàn tro ký ức
Chiều nhỏ giọt rêu hoang...
Úp mảnh lá khô vào đôi mắt mùa hạ
Thấy xiêu xiêu bóng chị tôi ngồi
Nhặt bông gòn rụng đầy chiêm bao trắng
Tóc chị như tơ chỉ thời gian
Bay qua triền gió rạc gầy mùa cỏ cháy
Giấc mơ rỗng lăn vào góc chợ đời...
Gối bông gòn còn thơm mùi cổ tích
Mùi tuổi xuân của chị
Mùi thơ dại của tôi
Đêm nằm mơ thấy mình là que củi
Tí tách lửa reo nở ra hình hài lọn khói
Chợt tỉnh giấc thấy chị ngồi lặng thinh…
Nón cời bỏ lại dưới gốc cây già
Những giấc mơ cạn dần hương bồ kết
Chị có về mùa gòn trắng trời xa?
(Báo Cần Thơ)
Sa Lam
Rất cảm ơn nhà giáo Huỳnh Long Hà đã cảm nhận dưới bài thơ Hạ nhớ của Thanh Trắc Nguyễn Văn.
TRỮ TÌNH NGOẠI ĐỀ
Theo từ điển Thuật ngữ văn học (NXB Đại học Quốc gia Hà Nội), trữ tình ngoại đề là một thuật ngữ văn học dùng để chỉ một hình thức của ngôn từ tác giả: là ngôn từ của tác giả kiêm người trần thuật bị chệch ra ngoài việc miêu tả các sự kiện trong cốt truyện nhằm bình luận hoặc đánh giá về chúng, hoặc về những điều khác, không trực tiếp gắn với hành động của tác phẩm.
Trữ tình ngoại đề có thể là lời mở đầu tác phẩm (chẳng hạn, lời mở đầu của Truyện Kiều, của Lục Vân Tiên), có thể là lời gói ở cuối tác phẩm (chẳng hạn, lời gói ở cuối Truyện Kiều). Trữ tình ngoại đề có thể là những đoạn văn, đoạn thơ nằm xen vào giữa quá trình diễn biến của các sự kiện và nhân vật trong cốt truyện được bắt đầu triển khai cho đến kết thúc.
MÙA XUÂN CHÍN - HÀN MẶC TỬ
Trong làn nắng ửng: khói mơ tan,
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng.
Sột soạt gió trêu tà áo biếc,
Trên giàn thiên lý. Bóng xuân sang.
Sóng cỏ xanh tươi gợn tới trời
Bao cô thôn nữ hát trên đồi;
- Ngày mai trong đám xuân xanh ấy,
Có kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi...
Tiếng ca vắt vẻo lưng chừng núi,
Hổn hển như lời của nước mây,
Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc,
Nghe ra ý vị và thơ ngây...
Khách xa gặp lúc mùa xuân chín,
Lòng trí bâng khuâng sực nhớ làng:
- “Chị ấy, năm nay còn gánh thóc
Dọc bờ sông trắng nắng chang chang?”