Thứ Năm, 28 tháng 6, 2012

Thơ 0274: Ba con mắt một cánh tay



BA CON MẮT, MỘT CÁNH TAY
                         Viết tặng vợ chồng thương binh anh Phạm Văn Thuần 
                          và chị Trần Thị Sãi ở huyện Mỏ Cày, tỉnh Bến Tre
Hai vợ chồng
Ba con mắt
Một cánh tay
Chuyện cổ tích giữa đời thường
Hay giữa đời thường có cổ tích?
Anh chồng mỉm cười
Chị vợ bật cười khúc khích
Chỉ một mình tôi nước mắt cứ rưng rưng...

Bất hạnh đôi lần chỉ chạm nhẹ vào lưng
Xoa nhẹ bờ vai
Hà hơi vào mắt
Tôi đã vội kêu ca
Thét gào
Thắc mắc
Quăng ném xuống đời thường hàng vạn tiếng "bất công"!

Có con thuyền chỉ nghiêng ngả ở sông
Lại cứ nghĩ đang bị bão nhồi ngoài biển cả!
Ích kỷ
Tự ti
Đôi lúc biến ta thành người xa lạ
Khi trên cành
Mầm lá cũng tự vươn lên...

Hai vợ chồng
Ba con mắt
Một cánh tay
Cũng làm đất ra hoa
Cũng làm vườn ra trái
Cũng giúp nâng lên những mảnh đời khổ ải
Tình xóm
Nghĩa làng
Trong bão lũ thiên tai...

Có nụ cười
Từ giọt nước mắt vỡ hai
Có ước mơ
Từ những nỗi đau ghép lại
Có bước đi
Từ một bàn chân vững chãi
Và có những con người
Mạnh mẽ
Dù góp lại
Chỉ một bàn tay!

2009
(Tập thơ Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010)


Thanh Trắc Nguyễn Văn

Người khuyết tật




---------------------------------------------------------------------------------------
* Bài thơ đã đăng trên Tạp chí Văn Nghệ Xứ Thanh tháng 7.2010
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 565, ngày 29.7.2014
* Bai thơ đã đăng trên Tạp chí Giáo Dục Và Thời Đại tháng 12 năm 2016

+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010

Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet

8 nhận xét :

Unknown nói...

rất nhân văn

Nặc danh nói...

cảm ơn ý kiến của bạn hoang phan

Hà My nói...

một bài thơ viết về những con người tàn mà không phế

Thúy Vân nói...

thơ quá hay

Nặc danh nói...

@Hà My: đúng vậy, họ tàn mà không phế

Nặc danh nói...

@Thúy Vân: cảm ơn bạn rất nhiều

Lê Long nói...

nghị lục của con người thật là phi thường

Lê Thị Hương Tràm nói...

Một tấm gương của niềm tin cuộc sống