Thứ Tư, 27 tháng 2, 2019

Những bài thơ Mẹ hay nhất (nhiều tác giả)



1. MẸ TÔI 

mẹ tôi dòng dõi nhà quê
trầu cau thừ thuở chưa về làm dâu
áo sồi nâu, mấn bùn nâu
trắng trong dải yếm bắc cầu nên duyên.

cha tôi chẳng đỗ trạng nguyên
ông đồ hay chữ thường quên việc nhà
mẹ tôi chẳng tiếng kêu ca
hai tay đồng áng lợn gà nồi niêu.

chồng con duyên phận phải chiều
ca dao ru lúa câu Kiều ru con
gái trai bảy đứa vuông tròn
chiến tranh mình mẹ ngóng con, thờ chồng.

bây giờ phố chật người đông
đứa nam đứa bắc nâu sồng mẹ thăm
(tuổi già đi lại khó khăn
thương con nhớ cháu đêm nằm chẳng yên).

mẹ tôi tóc bạc răng đen
nhớ thương xanh thắm một miền nhà quê.

Nguyễn Trọng Tạo




2. MẸ VÀ QUÊ NHÀ

Mẹ ẩn trong khăn bay về núi
Con buồn đứng ngóng tiếng gà trưa
Chợt thấy mái nhà xanh ngọn khói
Lá tre già rụng góc sân xưa.

Con muốn trở về thời thơ nhỏ
Úp mặt vào nước giếng mát trong
Lòng ngọt ngào như mùi hoa cỏ
Mẹ về mang hương lúa hương đồng.

Ngày tết đẫm trong khăn áo mới
Hồn nhẹ tênh như cánh ong bay
Hoa mai rụng cánh vàng như xối
Chợt đầu năm rắc hạt mưa gầy.

Mẹ giặt khăn phơi đầu vạt nắng 
Như phơi lòng xanh trẻ mẹ ơi
Chiếc khăn thắm một trời mây trắng
Cuốn mẹ tôi đi mấy phương trời.

Từ Kế Tường




3. BÀ NGOẠI

Mẹ mồ côi
Điếng lòng nghe con hỏi:
-Sao con không có bà ngoại?
Nát lòng mẹ từ thời thơ bé
Nước mắt mồ côi ướt một bên đời
Niềm đau bây giờ lại nhân đôi
Khi thấu con mình không có bà ngoại.

Vườn cổ tích hoang tàn cây trái
Nắng chiều quê nhàn nhạt vô thần.

Nếu được một điều ước với thần linh
Không dám van xin cho mình còn mẹ
Chỉ cầu cho con trẻ
Có được bàn tay ngoại vuốt ve.

Chị em ơi dẫu cuộc đời khắc khe
Nước mắt nụ cười bập bênh số phận
Mẹ sinh ra ta cho nhiều hơn nhận
Thôi thì
Ta hãy tặng cho đời
một người bà cho con của con ta!

Thu Nguyệt




4. CƠN SỐT ĐẤT

Khi ta về cơn sốt đất đang cao
Đồng tiền quẳng ra trên những đống gò ao bãi
Quán xá lềnh khênh
Nhạc tình rơi vãi
Giữa dòng đời ai nghiêng ngả
Ngả nghiêng?

Từng ngôi nhà hối hả mọc chông chênh
Vội thay mặt chủ sau mỗi lần được giá
Vườn ruộng ông cha giờ cháu con đem mặc cả
Tấc đất tấc vàng
Trong hai tiếng bán buôn.

Khi ta về nước mắt mẹ đang tuôn
Một hố lầy hoang cũng giật giành xỉa xói
Anh em nhìn nhau nghi ngờ soi mói
Chửi rủa trước nhà
Dao búa sau lưng.

Mẹ một đời người vẫn buôn thúng bán bưng
Thương đàn cháu đói lại đường xa chạy gạo
Đất chưa hóa vàng đã từng giờ rỉ máu
Bao nhân nghĩa cuộc đời theo nước lã trôi sông.

Khi ta về biết em nhớ hay không?
Hàng dâm bụt tuổi thơ đã không còn đó nữa
Một bức tường vôi mảnh chai găm tua tủa
Ngăn trở lòng người
Cứa nát những vì sao.

Ta bàng hoàng nghe vị đắng nỗi đau
Đất cao giá biến nụ cười em băng giá!
Người yêu cũ nay bỗng dưng xa lạ
Hỏi tại người
Hay tại đất
Mẹ ơi?

2000
(Tuyển tập thơ Dấu Cỏ Người Xa – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2004)

Thanh Trắc Nguyễn Văn




5. NHỚ MẸ
           "Xin tặng cho những ai được diễm phúc còn có Mẹ" 
Con không đợi một ngày kia
Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Ai níu nổi thời gian?
Ai níu nổi bao giờ?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm cằn cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.

Con không đợi một ngày kia
Có người cài lên áo cho con một nụ bạch hồng
Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa của mình.

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao nhiêu người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
Đau khổ - chia lìa - buồn vui- hạnh phúc
Có những bàn chân giẫm xuống trái tim ta độc ác
Mà ta vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ…

Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng.

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên.

Hôm nay...
Anh đã bao nhiêu lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất mẹ?
Sao lòng anh hoảng sợ
Giọt nước mắt kia bao lâu nữa… của mình?

Bài thơ này xin thắp một bình minh
Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
Bài thơ như nụ bạch hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới…

Đỗ Trung Quân




6. NỖI NIỀM THÁNG BA

Năm ấy mẹ sinh em mùa đói
Tháng ba nhọc nhằn và hoa gạo rụng hố vôi
Cha đi vắng rét nàng Bân buốt nhói
Mẹ ướt mồ hôi, em khóc chào đời.

Cây gạo ấy bây giờ em vẫn nhớ
Năm tháng đi phai sắc đỏ mỗi mùa
Tuổi thơ em với bạn bè đồng lứa
Nhặt vỏ sò trên cát vắng ven sông...

Chị lớn lên. Và chị lấy chồng
Tháng ba oằn mình hình con đê cong
Bạn bè lớn lên. Rồi lại lấy chồng
Còn em đi xa...

Mỗi độ xuân về lại thương tháng ba
Buồn sướt mướt những chiều sương nhạt quá
Bãi sông nằm thương con đò vất vả
Chị lấy chồng đã mấy mùa hoa.

Ký ức em dội ướt một mái nhà
Thời gian phủ nỗi niềm lên màu rạ
Mẹ khâu vá một đời bên bức vách
Ngọn đèn chong chưa lụi tắt bao giờ.

Con một mình lặn lội với thơ
Mười tám tuổi không về quê như chị
Mẹ ướt mắt khuyên "đừng tập làm thi sĩ
Bạc muôn chừng thân gái con ơi".

Tháng ba đi, hoa gạo nở hết rồi
Mẹ đếm tuổi em bằng cánh hoa mùa cuối.
Thư gửi em chừng là viết vội
Mẹ giục về đi lấy chồng thôi.

Tháng ba buồn dại ý hẳn ngậm ngùi
Nhắc em ngày sinh và hố vôi đầy hoa gạo rớt
Quê em đó, cơn mưa dài không ngớt
Khóc từ lúc sinh em cho đến tận bây giờ.

Đành rằng tháng ba vẫn thắp màu hoa cũ
Nhưng có những điều phải sống khác ngày xưa.
 

Bình Nguyên Trang 



7. MẸ CHỈ CÒN MỘT NỬA

Căn nhà tách ra
Mẹ một mình với tuổi già
Xoay xoả lương hưu chật hẹp
Đã ngăn cách tiếng rầy la bực bội
Ngăn cách tình bà cháu mẹ con.

Mẹ một mình chống đỡ thời gian
Căn phòng lạnh khỏi chống lời con cháu
Nước mắt cạn chỉ mình mẹ thấu
Trong nửa nhà mẹ cho
Con thành kẻ láng giềng.

Mẹ một đời chiu chắt cho con
Đến giả cả tự xây tường ngăn cách
Mẹ so ro vơi trong nồi cơm lạnh
Thoi thót một mình còn nửa trái tim.

Bức tường gạch xây không phải vô hình
Trả cho con bình yên vì không có mẹ
Rồi có thể một đêm
Mẹ không còn trở dậy
Và bức tường này cản mẹ kịp nhìn con.

Bùi Kim Anh




8. MẸ KẾ

U nằm dưới cỏ mười năm
Chợ quê quen tiếng, giường nằm bén hơi
Lạ chưa, mợ đã đấy rồi!
Bàn tay đũa cả đầu nồi xới cơm.

Mợ gầy tong ruột cọng rơm
Sót từ vụ gặt đồng thơm nhặt về
Áo nâu, tóc vấn, nón mê
Bước qua ngưỡng cửa chẳng hề trầu cau.

U đi để lại vườn dâu
Chuồng xiêu lợn đói, ao sâu kín bèo
Một con thơ dại gieo neo
Ba gian mái rạ thiếu kèo, mợ ơi!

Mợ về làm bạn thầy tôi
Tiếng gà trở dậy lúc trời canh ba
Gánh hàng mợ bán chợ xa
Thương con đứng ngóng bánh đa ngõ chiều.

Những đêm trăng sáng, gió hiu
Mợ đưa cánh võng ngâm Kiều ru tôi
Ấp iu giọt máu mồ côi
Tưởng chừng u hát trong lời mợ ru.

Mợ giờ cũng hoá mùa thu
Nghe heo may thổi lòng như trút vàng
Đêm qua tôi gọi đò sang
Mợ ngồi khâu nắng bên hàng cột thưa...

Hoàng Anh Tuấn 




9. MẸ TÔI

I
Cả đời ra bể vào ngòi
Mẹ như cây lá giữa trời gió rung
Cả đời buộc bụng thắt lưng
Mẹ như tằm nhả bỗng dưng tơ vàng.

Đường đời còn rộng thênh thang
Mà tóc mẹ đã bạc sang trắng trời
Mẹ đau vẫn giữ tiếng cườị
Mẹ vui vẫn để một đời nhớ thương.

Bát cơm và nắng chan sương
Đói no con mẹ xe nhường cho nhau
Mẹ ra bới gió chân cầu
Tìm câu hát đã từ lâu dập vùi.


II
Chẳng ai biết đến mẹ tôi
Bạc phơ tóc trắng bên trời hoa mơ
Còng lưng gánh chịu gió mưa
Nát chân tìm cái chửa chưa có gì.

Cầm lòng bán cái vàng đi
Để mua những cái nhiều khi không vàng.

(Hải Phòng, tháng 3 năm 1986)

Đồng Đức Bốn




10. MẸ ƠI, LẠY MẸ CON ĐI
          Tỏ lòng thay một người bạn 

Mẹ ơi, lạy mẹ con đi
Đời là cơn gió kể gì bể dâu
Mẹ ơi, xin bớt buồn đau
Như con ra biển thả câu chưa về...

Cuộc đời vần đổi khen chê
Con theo trăng sáng đam mê đêm rằm
Biển khơi những lúc xa xăm
Ví như lòng mẹ âm thầm thương con.

Con đi về phía núi non
Thảnh thơi với chuyện mất còn thế gian
Làm sao lựa hết cung đàn
Bổng trầm so hứng cùng than trăm đường.

Cuộc đời còn có yêu thương
Giúp con qua được đoạn trường này đây
Mẹ ơi, lạy mẹ lần này
Rồi con là gió hàng cây mẹ trồng...

(21-11-2009)

Trương Thiếu Huyền

 


11. MẸ NGỒI TÊM NẮNG

Mẹ ngồi têm nắng bên thềm
Giọt thời gian rụng ướt mềm ca dao
Lòng mẹ sóng vỗ lao xao
Con thuyền ký ức níu vào bến mơ.

Mẹ ngồi têm nắng mẹ chờ
Mấy mùa cam chín, mấy mùa xuân qua
Mà con vẫn chốn thẳm xa
E khi nắng lửa, mưa sa thất thường.

Mẹ ngồi têm nắng mẹ thương
Con cò lặn lội bờ sương tháng ngày
Vẫn cao đầu, sải cánh bay
Mênh mang chở nắng cho đầy biển xanh.

Mẹ ngồi têm nắng bên mành
Rót hồn xuống đất cội cành nở hoa.

Trần Đức Đủ


12. MẸ GÁNH NƯỚC

Buổi sáng mẹ gánh nước
Sóng sánh hai thùng sương
Sương bạc vương tóc mẹ
Như bông lau thật hiền.

Buổi trưa mẹ gánh nước
Đầy ắp hai thùng nắng
Gió thả thuyền lá tre
Bờ cỏ mềm bóng mẹ.

Buổi tối mẹ gánh nước
Lóng lánh hai thùng trăng
Trăng tan trong mắt mẹ
Bay bay cao mênh mông!

Lan Dung




13. MẸ CHO CON XIN CÂU HÁT QUÊ MÙA

Mẹ cho con xin câu hát quê mùa
Thắm đỏ lá trầu xanh, buồng cau tươi mới hái
Mẹ cho con xin câu hát thời con gái
Chim đa đa thì đậu nhánh đa đa.

Thương ngoại già, mẹ không lấy chồng xa
Ví dẫu ví dầu theo người dưng nước lã
Ra đứng ngó sau chiều chiều trông quê lạ
Ngó đâu ngó đó cũng ngậm ngùi.

Mẹ cho con xin câu hát làm người
Vầng trăng sáng có khi tròn lại khuyết
Sông 1 dòng còn bến trong bến đục
Người thương người năm bảy núi cũng qua.

Mẹ cho con xin câu hát ngày xưa
Con xin mẹ như lạy trời mưa xuống
Ơn cha mẹ tình thâm lai láng
"Bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn".

Con đi tìm câu hát thuở xa xăm
Gặp mẹ sống trăm năm như bà tiên của đất
Chim gõ kiến theo thời gian bắt nhịp
Nước lớn nước ròng trôi nổi ca dao.

Man mác gió đưa câu hát ngày nào
Hò hẹn cùng ai nát bờ cỏ chỉ
Rỉ rả hai hàng, tay ôm bó mạ
Anh thương em, anh lấy cẳng anh khoèo...

Để hôm nay những câu hát ngọt ngào
Là những cánh đồng, bờ sông, vách núi
Cho ánh trăng lên khuất mờ bụi chuối
Người thương người, day dứt lắm người ơi.

Mẹ chờ con tìm mẹ, mẹ cho
Con gái thời nay như nàng Thơm của lúa
Con trai đời này thuộc lòng câu nhân nghĩa
Trầu mẹ têm làm thắm đỏ môi nồng...

Lê Giang




14. TỔ QUỐC LÀ TIẾNG MẸ

Tổ quốc là tiếng mẹ
Ru ta từ trong nôi
Qua nhọc nhằn năm tháng
Nuôi lớn ta thành người.

Tổ quốc là mây trắng
Trên ngút ngàn Trường Sơn
Bao người con ngã xuống
Cho quê hương mãi còn.

Tổ quốc là cây lúa
Chín vàng mùa ca dao
Như dáng người thôn nữ
Nghiêng vào mùa chiêm bao.

Tổ quốc là ngọn gió
Trên đỉnh rừng Vị Xuyên
Phất lên trong máu đỏ
Bao anh hùng không tên.

Tổ quốc là sóng mặn
Trên cồn cào biển Đông
Cát Hoàng Sa ghi hận
Đá Trường Sa tạc lòng.

Tổ quốc là tiếng trẻ
Đánh vần trên non cao
Qua mưa ngàn, lũ quét
Mắt đỏ hoe đồng dao.

Tổ quốc là câu hát
Chảy bao miền sông quê
Quan họ rồi ví dặm
Nước non xưa vọng về.

Tổ quốc là tiếng mẹ
Trải bao mùa bão giông
Thắp muôn ngọn lửa ấm
Trên điệp trùng núi sông.

Nguyễn Việt Chiến




15. TỪ LỜI RU CỦA MẸ

Có lẽ nào những lời ru của mẹ
Hoá những lời tiên tri
Cò cha cò mẹ bay đi
Cò con côi cút lấy gì nuôi nhau...

Mới tám tuổi đầu
Cha mất
Mẹ lặn lội thân cò bến chợ bến sông
Em còn vừa mới lọt lòng
Con đưa nôi em ngủ
Con cò bay la con cò bay lả
Chúng con ngủ lúc nào trong tiếng mẹ ru đêm.

Tiếng ru như có con thuyền
Ra sông vào biển
Nào ngờ thuyền chúng con bị cuốn vào bão lớn
Năm chị em ôm nhau
Mẹ mất
Lời tiên tri đúng thật
Con là cây buồm mười tám tuổi chổng chiêng...
Ôm chúng con những bà mẹ láng giềng
Rá gạo mớ rau củi lửa
Con thuyền xô nghiêng
Con thuyền xô ngửa
Cả xóm chung tay không để thuyền chìm.

Cái cò ăn ngày cái vạc ăn đêm
Con bền bỉ tay cha dẻo dai vai mẹ
Những lúc chợt rùng mình kinh sợ
Con lại nghe tiếng mẹ ru hời
Cánh cò trắng muốt như soi
Lời ru đi suốt cuộc đời chúng con
Áo rách giữ thơm
Đói lòng ăn sạch
Cánh cò trắng không mầu gì nhuộm được
Con mở buồm đón gió mà đi...

Lý Phượng Liên



16. TRƯỚC BIỂN

Khi con về thăm lại mái nhà xưa
Thấy bóng mẹ dật dờ nơi bãi biển
Tuổi bé thơ đợi cánh buồm cha màu tím
Con vẫn dắt mẹ tìm dõi mắt xa xôi...

Con đã về. Đừng khóc nữa mẹ ơi!
Nước mắt mẹ làm lòng con mặn đắng
Biển rủ sóng, tóc mẹ giờ bạc trắng
Mái tranh nghèo lay lắt khói chiều lên.

Con ăn học nhiều nên lú lẫn thành quên
Không nhớ nổi một nỗi buồn của mẹ
Cặp đầy ắp những công trình bản vẽ
Chỗ mẹ nằm vẫn nắng giọt mưa sa.

Bao năm trời bay nhảy tận miền xa
Mê bia bọt con bỏ trôi vị nồng của biển
Lời thương mẹ cũng nhạt nhòa tan biến
Trong những ánh đèn nhấp nháy đỏ xanh...

Chợt giận mình sao quá đỗi vô tâm
Con quỳ khóc trước muôn trùng sóng vỗ
Cha không còn. Mà mẹ thì không nhớ
Hỏi biển trời dung thứ được con không?

1995
(Tập thơ Hoa Sứ Trắng - NXB Đà Nẵng 1997)

Thanh Trắc Nguyễn Văn




17. BÀ MẸ TÂY NGUYÊN

Đất nhuộm xe, con đường lầm bụi
Quỳ hoa vàng như nắng nghiêng rơi
Ngôi nhà nhỏ là trái tim của núi
Mẹ Tây Nguyên ngồi bậu cửa thảnh thơi

Con nhìn lên một trời xanh quá đỗi
Gió Tây Nguyên hào phóng thổi trên đầu
Tóc mẹ trắng như mây ngàn năm cũ
Trôi bồng bềnh qua vết nứt thời gian

Con đã để phố phường ở lại
Sau lưng con mặc kệ chào mời
Con đã đến tạc con vào bóng mẹ
Thân thương vui buồn trên nếp trán bình yên

Rưng rưng buổi chiều trong mắt mẹ Tây Nguyên
Như dòng nước chảy xuôi từ lịch sử
Nơi bầu vú của triệu ngày đã cũ
Nở bao nhiêu gương mặt hoa quỳ.

Phía sau con vệt đường bụi đỏ
Bao cơn mê sặc sỡ thị thành
Mẹ Tây Nguyên tựa cửa nhìn không nói
Nghe ân cần tiếng sóng thời gian.

Bình Nguyên Trang




18. BÀ VÀ MẸ
 

Mẹ lấy sữa từ bầu vú
Bà lấy sữa từ trong bình
Mẹ tô môi bằng son đỏ
Bà tô môi bằng trầu xanh.

Bé yêu bà cùng yêu mẹ
Ru ru giấc bé ngoan lành.

Nguyễn Lãm Thắng




19. HUẾ ĐÂY RỒI... MẸ ƠI!

Xa Huế bao ngày, lòng ta có xa đâu
Huế vẫn đến trong ta, một điệu hò mái đẩy
Một giọng Nam bằng trong khuya thức dậy
Nỗi nhớ mênh mông sông nước của quê mình.

Cố đô ta trải mấy thăng trầm
Trên đỉnh Ngự vẫn hàng thông sáo thổi
Huế vẫn Huế trong ngọt ngào giọng nói
Trong đậm đà tà áo tím em bay...

Trong thuỷ chung ngàn dặm nước non này
Trong trong suốt dòng sông nhìn tận đáy
Trong lòng mẹ tiếng ru hời đưa đẩy
Nhịp chuông chùa Thiên Mụ thoảng hương sen...

Chừ Huế đây rồi! Ta trở lại tìm em
Ôm chặt Huế, con hôn vào mắt mẹ
Giọt lệ tủi mừng ba mươi năm lẻ
Cứ chảy nhiều cho sạch nỗi đau xưa!

Thúc Hà




20. CHÂN TRỜI MẸ

mẹ mất rồi mới thấy mình già
không còn nơi để dựa
những buổi chiều hoang hoải
ngóng vào đâu vào đâu.

mất mẹ rồi mới nhận ra mình ích kỷ
bao nhiêu năm ỷ lại
tấm lưng như dấu hỏi
mẹ chống thời gian để đợi ta về

ta về
dăm câu
có khi còn sẵng
mẹ rộng lượng cười ta nhào đi bù khú
khuya về mẹ lại bôi vôi

mẹ chưa nhờ ta điều gì
kể cả giặt cái khăn
con mắc nợ mẹ không là chủ nợ
chỉ chú mèo già chứng kiến mẹ buồn thôi.

những cuộc con đi giữa nóng lạnh cuộc đời
mẹ buôn buốt ruột
con tung tẩy chữ
có chữ nào rơm rớm mẹ đâu?

khi thấy mẹ cô đơn
con cũng vào thì sấp bóng
vô định rợn người cát trắng
mẹ nằm hun hút gió hàng dương.

giờ thấm nghĩa mồ côi
con đã non sáu chục
những buổi chiều ân hận
chân trời mướt mải cát bay...

Văn Công Hùng




----------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: Ảnh Hoa hậu Việt Nam 2010 Đặng Thị Ngọc Hân (trên bài thơ 1 và dưới bài thơ 10), nữ diễn viên Elly Trần (dưới bài thơ 6) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :