Thứ Hai, 17 tháng 2, 2020

Trang Góc Nhỏ Văn Thơ - Khói trời lộng lẫy - Nguyễn Ngọc Tư

Góc Nhỏ Văn Thơ


KHÓI TRỜI LỘNG LẪY - NGUYỄN NGỌC TƯ

"...Về Viện, anh đón tôi bằng ánh mắt rát mặt, giận dữ nói “sao em không đi luôn đi?”. Mà kỳ thiệt, anh lại kéo tôi ôm vào lòng.


Photo by Kiều Huy Điệp



Photo by Kiều Huy Điệp


Khoảnh khắc đó tôi đã biết âm thanh đẹp nhất của cuộc sống là tiếng của một người nói yêu một người. Tôi mới vừa nghe xong. Nhưng tôi phải tỏ ra không cảm động gì cả, khi rời khỏi căn phòng đó, khi gặp một đồng nghiệp ái ngại hỏi, “bị sếp giũa te tua rồi hả? ”. Tôi cúi đầu buồn tủi cho giống như cô nhân viên ít thâm niên xốc nổi, hay mắc lỗi vừa bị ông sếp khắt khe rầy rà. Thành phố giống như một sàn diễn lớn, và chúng tôi đang cố tròn vai.

Những lần về thành phố lúc cuối tuần, giống như diễn viên chờ tới lượt mình ra đèn, tôi vạ vật ngồi quán ở ngã tư Sương, uống một ly cà phê đá cùng bảy ly trà đá, ngồi từ sáng tới chiều, mong bắt gặp Anh chạy xe qua để nhìn mặt, vậy thôi. May mắn thì sẽ thấy Anh đi dạo cùng gia đình, đứa con cao nhòng nên phải khoanh tròn trong lòng ba nó, đằng trước. Vợ Anh ngồi sau thổi nhẹ một câu nói nào đó vào vành tai chồng."

(Góc Nhỏ Văn Thơ)


Photo by Kiều Huy Điệp


-----------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Photo by Kiều Huy Điệp và ảnh minh họa sưu tầm từ internet.

Không có nhận xét nào :