skip to main
|
skip to sidebar
NGƯỜI THẦY
Nhà đông anh em, Mạnh lặn lội từ Sa Đéc lên Sài Gòn thi vào trường Y. Thật ra từ nhỏ Mạnh rất giỏi văn, nhưng vì ước nguyện của cha mẹ mong muốn anh trở thành một thầy thuốc giỏi, Mạnh đành tuân theo. Kết quả thi không may mắn, Mạnh bị rớt. Rất buồn, Mạnh đi lang thang giữa phố phường Sài thành hoa lệ. Vô tình anh đi ngang qua trường Sân Khấu. Thế là máu văn nghệ có sẵn từ những ngày còn đi học nổi lên, Mạnh hăng hái vào xin ghi tên dự thi tuyển diễn viên sân khấu.
CA DAO VỀ ĐỊA DANH HÀ NỘI (2)
Biết nhà cô ở đâu đây,
Hỡi trăng Tô Lịch, hỡi mây Tây Hồ.
Mình đi có nhớ kinh đô
Nhớ trăng Tô Lịch, nhớ hồ Gươm trong.
Bao giờ đổ núi Tản viên
Cạn sông Tô Lịch thiếp mới quên nghĩa chàng.
Bún ngon bún mát Tứ Kỳ
Pháp Vân cua ốc đồn thì chẳng ngoa.
Bao giờ lở núi Tản Viên
Cạn sông Tô Lịch cho quên nghĩa nàng
Thung dung từ thuở thanh nhàn
Mực nghiên giấy bút ta bàn khúc nhôi
Phen này anh quyết lấy nàng thôi
Em tránh đằng trời chẳng khỏi tay anh.
Nói ra mang tiếng dỗ dành
Mặc ý nàng liệu, mặc tình nàng lo
Yêu nhau nên phải dặn dò.
171. Mặt trời ngày đông
Bóng tôi đóng băng
Trên lưng ngựa.
172. Hoa anh đào vườn xưa
Khêu dậy trong tôi
Bao kỷ niệm.
173. Những muốn ở trần
Nhưng đành mặc áo
Gió lạnh thổi.