Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010
Thơ 0100: Hà Tiên hoàng hôn
HÀ TIÊN HOÀNG HÔN
Tháng tám ta về gió gió lên
Đông Hồ bàng bạc khói lênh đênh
Câu thơ áo trắng chòng chành vỡ
Kỷ niệm mù sương bỗng bập bềnh.
Gió đùa mặt nước, gió đùa mây
Hoàng hôn chấp chới cánh chim bay
Thuyền ai neo vội bên sông vắng
Neo mảnh trăng chìm sóng lắt lay?
Em xa xóm núi bỏ trầu không
Bỏ phố chênh vênh nắng biển nồng
Bỏ ta ngơ ngác mờ mưa bụi
Cầu phao bập bỗng bước long bong.
Long bong sóng vỗ nhịp âm âm
Một khúc xôn xao, một khúc thầm
Vọng nghe câu hát mùa ly biệt
Đau đáu tìm nhau vượt tháng năm.
Em đã về đâu, biết đến đâu?
Trời chiều nhuộm tím bến Tô Châu
Người xưa bỗng nhớ người xưa cũ
Một bóng trên sông, bóng lặng sầu.
2000
(Tuyển tập thơ Thơ Tìm Người Thơ – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2001)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Bài thơ viết tặng cho một cô bạn tên Thúy
Tô Châu là tên một dãy núi nằm ở phía Tây vũng Đông Hồ, thuộc phường Tô Châu, thị xã Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang. Dưới chân núi là bến đò Tô Châu, đi qua trung tâm thị xã. Ngày nay, bến đò này đã được thay bằng cầu nổi Hà Tiên và cầu đúc Tô Châu kiên cố.
Khi Thanh Trắc Nguyễn Văn viết bài thơ HÀ TIÊN HOÀNG HÔN thì thị trấn Hà Tiên vẫn còn cầu phao bắc tạm qua sông. Sau này, khi cầu Tô Châu được xây dựng xong (ngày 30.4.2003), cầu phao cũ mới bị tháo dỡ không còn dùng nữa...
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi Viện
+ Bài thơ đã đăng trên trang Vườn Thơ TKaraoke
+ Bài thơ đã in trong Tuyển tập thơ Thơ Tìm Người Thơ - NXB Văn Hóa Dân Tộc 2001
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Cỏ Hoa Thì Thầm - NXB Thanh Niên 2002
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh cầu phao Hà Tiên (ảnh 2), ảnh Gala Trang (từ ảnh 8 đến ảnh 13), ảnh Photo Nguyễn Bình Phương (14, 15 và 17), Photo by Lê Việt (từ ảnh 22 đến 27) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Nhãn:
Tap tho Co Hoa Thi Tham
,
Tho bay chu
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
12 nhận xét :
Hà Tiên bây giờ không còn cầu phao nữa
Đúng vậy
Hà Tiên có Thạch Động, Hòn Phụ Tử
đúng vậy
Cầu Tô Châu đẹp và hiện đại lắm anh Văn
đúng vậy
Em đã về đâu, biết đến đâu?
Trời chiều nhuộm tím bến Tô Châu
Người xưa bỗng nhớ người xưa cũ
Một bóng trên sông, bóng lặng sầu.
Hà Tiên có biển Mũi Nai đẹp lắm
Hà Tiên có núi Tô Châu
Có chiều Thạch Động lá sầu rụng rơi
Đêm đêm ngắm ánh trăng gầy
Mơ về nơi ấy lòng đầy nhớ thương
Có lẽ yêu đương chính là đơn giản như vậy, chỉ cần là gặp đúng người, chỉ cần người kia cùng mình ở chung, trên dưới đều cảm thấy thoải mái.Trên thực tế, không có nhiều buồn vui tan hợp như vậy, chỉ cần có thể ở bên nhau, thời khắc đều là màu sắc rực rỡ.
Tôi muốn làm một cái cây, đứng giữa cuộc đời, không vui không buồn.
Đăng nhận xét