Thứ Hai, 23 tháng 5, 2011
Thơ 0209: Một mình
MỘT MÌNH
Sông một mình
Vì sông muốn ban nhiều ân sủng.
Trăng một mình
Vì trăng muốn tỏa sáng đêm đen.
Núi một mình
Vì núi muốn mình cao nhất.
Anh một mình
Vì anh vẫn đau đáu đợi tìm em.
2005
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Cô độc để biết đủ. Cô độc để có thể trở về chính mình, với bản chất tĩnh và vô tận bên trong. Ai ai vốn dĩ cũng có thể chạm đến cung bậc đó...
Bài thơ viết khi ngồi một mình trong quán cà phê.
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi Viện.
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ Quà Tặng Mùa Đông - NXB Văn Nghệ 2007
--------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét