skip to main
|
skip to sidebar
CA DAO VỀ MÙA ĐÔNG (2)
Giấm vốn em chỉ có giấm chầy
Anh cho tắc lái, cho đầy quan năm
Em buôn trầu, đếm cuống, đếm trăm
Mưa rầm gió Bấc, em nằm em lo.
Gió mùa đông trăng lồng lạnh lẽo
Năm canh chầy thắt thẻo ruột gan.
Mùa đông cho chí mùa thu
Trông em thất thểu tợ vọng phu ngóng chồng
Chiều chiều xem bắc ngó đông
Thấy người thiên hạ sao không thấy chàng
Tóc dài sao vận rối ngang
Tay lần lược gỡ miệng ngồi than bóng đèn
Vịt đua dưới nước, cá lội bàu sen
Hồi này không gặp bạn quen đi đàng
Ngậm ngùi trông phượng nhớ loan
Gởi thư cho gió gió mang về trời
Đêm nằm ruột rã gan rời
Thức thời tơ tưởng, ngủ thời chiêm bao
Đặt mình xuống tấm phản sao
Nghĩ tới người bạn mắt trào như mưa
Trông trời mau sáng mau trưa
Bước ra đường cái, đón đưa bộ hành
Trồng cây cũng muốn cây xanh
Kết đôi hổng đặng để thành phu thê.
LÊN CÔN SƠN - KHƯƠNG HỮU DỤNG
[Sai mà đúng, đúng mà sai]
Nhà thơ Khương Hữu Dụng vốn là người kỹ tính. Bài thơ "Lên Côn Sơn" được ông viết vào năm 1980, kỷ niệm 600 năm sinh Nguyễn Trãi.
Lên đỉnh Côn Sơn tìm Nguyễn Trãi
Trên đầu xanh ngắt một bầu không
Bàn cờ thế sự quân không động
Mà dấy quanh mình nỗi bão dông
HOA LỆ
"Sài Gòn hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo"
Một câu nói phổ biến gần đây trong các bài viết về Sài Gòn, có cách chơi chữ khá hay trên chữ "hoa lệ". Vậy 'hoa lệ' nghĩa là gì? Lệ có phải là 'nước mắt'?
Từ điển tiếng Việt của Viện Ngôn ngữ học (Hoàng Phê chủ biên) định nghĩa "(cảnh vật) đẹp một cách lộng lẫy". Việt Nam tự điển của Lê Văn Đức giải nghĩa "Xa-hoa tráng-lệ, đẹp lộng-lẫy". Trên thực tế, cả "Hoa" và "Lệ" đều mang nghĩa đẹp.
191. Như đóng búa
Thầy châm cứu
Châm kim vào vai trần.
192. Vượt hai trăm dặm dưới mây
Đến đây
Thưởng thức cái lạnh.
193. Bếp lò mùa đông
Người thợ làm bếp già nhanh thật
Tóc trên đầu đã bạc.
CA DAO VỀ MÙA ĐÔNG
Ai ơi! chớ lấy học trò
Dài lưng tốn vải ăn no lại nằm
Mùa đông trời rét căm căm
Đi cấy được mấy bát gạo nó lại nằm nó ăn.
Áo bà ba trắng không ngắn, không dài
Sao anh không bận, bận hoài áo thun?
– Hai đứa mình chẳng đặng nằm chung
Tháng này gió bấc, bận áo thun cho ấm mình.
Công em gánh đá tạc bia
Công em trò chuyện sớm trưa với chàng
Bây giờ bác mẹ bàn ngang
Công em trò chuyện với chàng mất không
Ai ngờ chuối trổ mùa đông
Biết rằng có chắc hay không mà chờ
Chờ anh chờ ngẩn chờ ngơ
Chờ hết mùa mận mùa mơ, mùa hồng
Cắm sào em đợi nước trong
Nước nguồn chảy xuống còn mong nỗi gì.
Có cổ mà chẳng có đầu
Có tay chẳng thấy chân đâu mới tài
Dù là già trẻ gái trai
Mùa đông, mùa hạ ai ai cũng cần
Là cái gì?
CÔ GÁI NĂM ẤY CHÚNG TA CÙNG THEO ĐUỔI
“… Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột ấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm ngây ngô. Thế rồi tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi …”.
MẸ SUỐT
Lặng nghe mẹ kể ngày xưa
Chang chang cồn cát nắng trưa Quảng Bình
Mẹ rằng: Quê mẹ, Bảo Ninh
Mênh mông sóng biển, lênh đênh mạn thuyền
Sớm chiều, nước xuống triều lên
Cực thân từ thuở mới lên chín mười
Lớn đi ở bốn cửa người
Mười hai năm lẻ, một thời xuân qua
Lấy chồng, cũng khổ con ra
Tám lần đẻ, mấy lần sa, tội tình!
Nghĩ mà thương mẹ cha sinh
Thương chồng con lại thương mình xót xa...
HỌA SĨ
Vẽ em lên khung toan trắng
Cái nhìn thiên di không nơi cư trú
Nụ cười đóng băng
Khăn choàng cổ màu đêm đông.
Những gam màu run rẩy
Kêu gào
Không dung hòa
Không phác họa
Những cây cọ lem luốt
Ngúng nguẩy
Nhảy múa điệu Tango
Điệu Rumba
Ngã sóng soài
Ngông nghênh thách thức.
Ta vẽ em
Hay em vẽ ta?
Hai tâm hồn
Hai thể xác
Bê bết màu
Ánh mắt nhìn nhau qua lăng kính
Lạnh lùng
Khô queo
Yêu hay không yêu
Hẹn hò hay xa khuất?
Em đứng lên nhìn bức tranh
Rồi đi
Gương mặt mùa thu
Cái nhìn thiên di không nơi cư trú
Vẫn nụ cười đóng băng
Vẫn khăn choàng cổ màu đêm đông...
Em trong tranh vẫy tay chào ta
Nụ cười trong veo
Hoa hồng lấp lánh
Thành phố xanh
Lung linh...
2013
(Tập thơ Huyền thoại người lái đò - NXB Hội nhà văn 2013)
Thanh Trắc Nguyễn Văn