Thứ Hai, 25 tháng 4, 2011

Tiểu phẩm: Khu phố Chưa Có Văn Hóa



KHU PHỐ CHƯA CÓ VĂN HÓA

Phóng viên 8x của báo Trung Thực vào nhận nhiệm vụ tại phòng Tổng biên tập. Nhiệm vụ của 8x lần này là đi thực tế và viết một bài phóng sự về Khu Phố Chưa Có Văn Hóa ở một quận của thành phố. Tổng biên tập thân mật vỗ vai 8x động viên:

- Hình như những người ở khu phố này hầu hết đều là những người “không được bình thường”! Chú mày nên cẩn thận!

- Vì sao họ lại là những người “không bình thường” hả anh?

- Chú mày không hiểu à? Ở mọi nơi người ta đều làm đủ mọi cách, kể cả gian dối để được công nhận là Khu Phố Văn Hóa. Thế mà tại nơi đấy họ lại cùng nhau tự treo lên tấm biển tự công nhận mình là Khu Phố Chưa Có Văn Hóa! Nếu họ không “hâm” thì cũng vừa mới “uống lộn thuốc”! Khi tiếp xúc với họ chú mày nhớ đừng có chọc giận họ nhé. Coi chừng bị họ đánh hay “cắn” gây thương tích đó. Tốt hơn hết là nên đi chích ngừa trước đi! 








Phóng viên 8x đi làm nhiệm vụ mà vô cùng lo lắng. Đây rồi, khu phố lạ lùng nhất của thế kỷ, khu phố duy nhất của thành phố dám tự treo lên tấm biển tự đánh giá mình là Khu Phố Chưa Có Văn Hóa! Phóng viên 8x đi thêm một đoạn nữa thì gặp một quán nước có rất nhiều người đang ngồi tụ tập trong đó. Anh quyết định vào trong quán để tiếp xúc với họ, nhằm giải mã cho những câu hỏi đang vẫn còn tồn tại trên trang viết.

- Vì sao khu phố này lại tự xưng là Khu Phố Chưa Có Văn Hóa vậy cô chủ quán?

- Vì khu phố này vẫn còn tồn tại những người chưa có văn hóa, trong đó có em!

- Trời, cô chủ quán xinh đẹp như hoa hậu Mai Phương Thúy. Cô ăn nói lại rất dịu dàng, dễ thương như Chị Kính Hồng trên ti vi, thế thì làm sao gọi là chưa có văn hóa được?

Cô chủ quán lắc đầu, mắt đỏ hoe, thút thít khóc:

- Anh không thấy sao? Trước quán của em có rất nhiều xe gắn máy của khách đậu lấn chiếm lòng lề đường. Như thế là trái với nghị định của thành phố rồi, thì làm sao quán em và bản thân em có thể gọi là văn hóa cho được hở anh? Em cũng khổ tâm lắm nhưng không thể tự giải quyết được vì nhà em không có mặt bằng. Không lẻ em lại treo bảng chỉ phục vụ cho những khách đi bộ không thôi, thử hỏi lúc đó có còn vị khách nào chịu vào quán của em nữa để mà em kinh doanh? Em buồn vì chuyện này lắm anh à!... Hic hic hic…

Bỗng nhiên mọi người trong quán cùng đứng lên chỉ vào cô chủ quán và cùng la lên:

- Lấn chiếm lòng lề đường như vậy là Chưa Có Văn Hóa!



Phóng viên 8x rất cảm thông với những dằn vặt của cô chủ quán xinh đẹp. Anh quay qua hỏi một người đàn ông ngồi kế bên:

- Bác là người có văn hóa?

Người đàn ông bỗng ôm mặt khóc nức nở:

- Tôi là người chưa có văn hóa anh ơi. Tôi vừa xây lại nhà khi chưa có giấy phép của Sở Nhà Đất. Hu hu hu…

- Sao bác lại làm trái với pháp luật như vậy?

- Biết làm sao được hả anh? Nhà tôi sập khi con trai tôi vừa mới lọt lòng. Chúng tôi phải che lều ở tạm. Tôi đã lên Phường, lên Quận rồi lên Sở rất nhiều năm nhưng vẫn chưa được giải quyết. Nhà của tôi thuộc diện qui hoạch treo… Năm nay con trai của tôi thấm thoát đã đến tuổi phải lấy vợ, tôi đành phải xây dựng trái phép để có nhà cửa đàng hoàng mà rước dâu. Có ai hiểu cho nỗi khổ của người phải phạm lỗi để trở thành người chưa có văn hóa như tôi không, hở trời? Hu hu….

Mọi người trong quán cùng đứng lên chỉ vào người đàn ông và cùng la lên:

- Xây nhà khi chưa có giấy phép là Chưa Có Văn Hóa!

Một người đàn ông đứng tuổi khác bẽn lẽn đứng lên:

- Thưa bà con, tôi là tổ trưởng khu phố. Trước đây tôi có hứa với bà con là trong vòng năm năm lô cốt trước hẻm Cây Mít sẽ được tháo gỡ. Nay năm năm đã qua rất lâu rồi không hiểu ngành giao thông họ làm ăn thế nào mà lô cốt cũ chưa tháo được lại mọc thêm lô cốt mới! Đã vậy mỗi khi trời mưa đường lại ngập mưa còn nặng hơn trước khi họ đào đường và dựng lô cốt. Bản thân tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tôi xin được nhận khuyết điểm và xin bà con hãy tha thứ cho tôi!

Mọi người trong quán cùng đứng lên chỉ vào tổ trưởng khu phố và cùng gào lên:

- Hứa mà không thực hiện đúng lời đã hứa là Chưa Có Văn Hóa!






Tiếp đó một bà mập lấy khăn tay chậm nước mắt đứng lên khóc:

- Thưa bà con, cả tuần nay tôi bị bệnh liệt giường. Hai con chó của tôi phải giao cho cô giúp việc chăm sóc. Tôi đã dặn cô ấy khi dắt chó dạo chơi ngoài đường, nếu chó ị phải dùng bao tay nhặt phân gói lại, rồi đem bỏ vào thùng rác như tôi đã từng làm. Không ngờ cô giúp việc này quá lười biếng để chó ị bừa bãi ngoài đường. Hôm qua tôi mới biết được, tôi đã cho cô ta nghỉ việc. Xin bà con khu phố hãy thông cảm và tha lỗi cho tôi!

Mọi người trong quán cùng đứng lên chỉ vào bà mập và cùng hét thật to:

- Để chó ị ngoài đường là Chưa Có Văn Hóa!

Một người đàn ông khác bệ vệ, có dáng dấp là người có chức có quyền, đứng lên chắp tay xá mọi người rồi nói:

- Thưa quí vị, tôi đi công tác ở nước ngoài gần hai tháng nay. Tôi không ngờ trong thời gian tôi vắng nhà, vợ tôi lại quá nuông chiều con trai để cho nó tự do phá làng, phá xóm rồi tụ tập đua xe trái phép. Hôm qua tôi đã làm việc với mấy anh công an. Tôi đề nghị tôi không bão lãnh tại ngoại cho con trai tôi nữa, cứ cho nó đi học tập cải tạo để tự trở thành người tốt. Tôi cũng đã nghiêm khắc phê phán vợ tôi rất nhiều về những sai lầm trong cách giáo dục con cái. Hôm nay trước mặt quí vị khu phố, xin mọi người hãy tha thứ cho tôi…

Mọi người trong quán cùng đứng lên chỉ vào người đàn ông và cùng la lên:

- Để con cái “quậy” là Chưa Có Văn Hóa!






Bỗng một chàng trai khôi ngô tuấn tú, mắt đeo kính trắng, nét mặt thông minh trí thức ôm một cặp sách bước vào quán. Anh ta cằn nhằn:

- Xăng dầu lên giá, điện nước lên giá, gạo thịt lên giá mà lương không lên thì làm sao sống nổi hả trời?

Cô chủ quán xinh đẹp nói nhỏ với phóng viên 8x cho biết đó là một giáo viên dạy môn sử. Chụp cơ hội phóng viên 8x lao tới phỏng vấn luôn:

- Thưa anh, trước tình hình bão giá gia tăng vùn vụt như hiện nay mà lương của anh vẫn chưa kịp tăng, anh có thể sống nổi trong giai đoạn cực kỳ khó khăn này không ạ?

Anh chàng giáo viên nhìn phóng viên 8x ấp úng hồi lâu rồi nói:

- Tuy giá sinh hoạt hiện nay có tăng thật, tuy giá điện và giá xăng dầu cứ tiếp tục tăng một cách tùy tiện và khó hiểu nhưng tôi vẫn hoàn toàn ủng hộ và đề nghị nên tiếp tục tăng thêm. Dù đồng lương của tôi có ít ỏi thật, tôi vẫn sống được anh à. Tôi xin hứa với anh là tôi sẽ phấn đấu để sống được và còn sống tốt nữa…

Lập tức phóng viên 8x và mọi người trong quán cùng đứng lên và chỉ vào anh chàng giáo viên rồi cùng gào lên thật to:

- Nói dối như thế là Chưa Có Văn Hóa!

(Bài viết đã đăng trên trang web văn học Hội Nhà Văn tp.HCM tháng 5 năm 2011)

Thanh Trắc Nguyễn Văn




Photo by Anh Ba Tran

Photo by Anh Ba Tran

Photo by Anh Ba Tran

Photo by Anh Ba Tran


Chùm ảnh thiếu nữ xinh, Photo by Anh Ba Tran.

Photo by Anh Ba Tran

Photo by Anh Ba Tran

Photo by Anh Ba Tran

Photo by Anh Ba Tran


----------------------------------------------------------------------------------------------- 
* Bài viết đã đăng trên báo Văn Nghệ tp.HCM số 275, ngày 10.10.2013

Ghi chú: Ảnh Tranh Phố Phái (tranh vẽ Phố của danh họa Bùi Xuân Phái - ảnh 1, 2, 3, 6, 7, 8, 9 và 10), Photo by Anh Ba Tran (từ ảnh 11 đến 18) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet

Không có nhận xét nào :