Thứ Tư, 2 tháng 3, 2011
Thơ 0184: Thu đi
THU ĐI
Thu vàng rủ gió đi xa
Mùa đông níu lại làm tà nắng rơi
Hằng Nga lên ngự đỉnh trời
Bỏ tôi hạ giới một đời tìm em.
2010
(Tuyển tập thơ Chút Riêng Gửi Lại - NXB Thanh Niên 2010)
Thanh Trắc Nguyễn Văn
Hằng Nga hay còn được gọi là Thường Nga, người Việt Nam còn gọi là Chị Hằng, đây được xem như một vị nữ thần Mặt Trăng của thần thoại Trung Quốc.
Bài thơ được viết tặng cho cô Mai Thị Thu Hằng, giáo viên hóa, trường Võ Thị Sáu. Đầu câu thơ thứ nhất và câu thơ thứ ba có tên của cô Thu Hằng.
* Bài thơ đã đăng trên báo Làm Bạn Với Máy Vi Tính số 571, ngày 9.9.2014
+ Bài thơ đã đăng trên trang Thi viện.
+ Bài thơ đã đăng trên trang Vườn Thơ TKaraoke
+ Bài thơ đã in trong Tập thơ riêng Giọt Lệ Trăng - NXB Văn Nghệ 2010
+ Bài thơ đã in trong Tuyển tập thơ Chút Riêng Gửi Lại - NXB Thanh Niên 2010
------------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú: ảnh Cuong Quan Photography (từ ảnh 14 đến 17) và ảnh minh họa sưu tầm từ internet
Đăng ký:
Đăng Nhận xét
(
Atom
)
12 nhận xét :
Xuân hồng rủ gió đi xa
Heo may giữ lại làm hạt mưa rơi
Hằng Nga lên ngự đỉnh trời
Bỏ Bát Giới lại thầy trò thỉnh kinh
Thơ hay
RẤT LÃNG MẠNG
:)
quá là lãng mạng luôn
cảm ơn bạn Hong Hoa
lãng mạng quá à
cảm ơn tram lan đã ghé Blog Thơ Văn đọc thơ
Thu vàng đưa tiễn gió
Mây lướt nhẹ tầng không
Hằng Nga soi tóc xuống
Khua dòng nước mênh mông
hay lắm
bài thơ cứ như một câu chuyện thần thoại
lãng mạng quá anh Văn ơi
Đăng nhận xét